“Nghiêm túc mà nói, livestream cũng có mặt tốt và mặt xấu!”
“Tốt là ta xuất động làm cho trên dưới Diệu Hạ đoàn kết một lòng, làm cho các ngươi cảm thấy được sinh ra làm người Diệu Hạ là điều rất đáng tự hào.”
“Làm cho các ngươi tràn ngập hy vọng đối với tương lai, lợi ích thật sự nhiều lắm, tha lỗi cho ta ít học chỉ có thể nói ra mấy lợi ích như thế.”
Nhiều người nghe đến đây không khỏi bật cười, bọn họ cảm thấy Mạt Nhật thật hài hước.
“Xấu là hành tung cùng vị trí của ta đều bị địch nhân nắm trong tay. Đừng nghĩ kẻ thù chỉ có duy nhất sở Nghiên Cứu Tạo Thần!”
“Hiện nay có quá nhiều người ghen tị với quốc gia chúng ta. Ngoài sở Nghiên Cứu Tạo Thần, một số quốc gia khác cũng tham gia!”
“Nhưng không sao đâu, dương mưu thì sao, vực ngoại ta muốn đến thì đến, các ngươi có chiêu thức gì thì cứ việc lấy ra đây!”
“Đây là cơ hội cuối cùng của các ngươi, vì các ngươi biết lần này không tiêu diệt được ta, các ngươi cũng không thể ngăn cản được sự trỗi dậy của Diệu Hạ!”
Hoàng Đông Kiệt biết sở Nghiên Cứu Tạo Thần và các quốc gia khác cũng đang xem hắn livestream, không khiêu khích một chút thì sao được.
Người dân Diệu Hạ nghe tin các quốc gia khác có liên quan đến vụ việc này thì tức giận mắng các quốc gia đó ghen tị, thấy quốc gia khác tốt thì không chịu nổi.
“Chắc chắn phải có Ưng Ngạo. Bắc Liệt bị chúng ta đánh cho tàn phế, bây giờ Ưng Ngạo đang gào thét điên cuồng nhất!”
“Mạt Nhật, xử lý bọn họ đi, dù là bất kỳ quốc gia nào, nếu dám đến thì chính là kẻ thù. Đánh cho bọn họ sợ mới thôi!”
“Giết đi, để cho bọn họ xem trêu chọc Diệu Hạ chúng ta sẽ có kết cục như thế nào!”
Người dân hú hét đầy nhiệt tình.
Còn hơn người dân Diệu Hạ, Ưng Ngạo cầm đầu mấy quốc gia sắc mặt rất khó coi.
“Đây là tuyên chiến với chúng ta phải không? Thật sự là thật can đảm, chỉ bằng một mình hắn. Thật nghĩ bản thân vô địch thiên hạ hay sao?”
Nguyên thủ Đức Tháp trầm giọng nói.
“Đừng nóng vội, hắn không khoác lác được lâu đâu. Chờ hắn tiến vào vực ngoại rồi nói!”
Các tổng thống khác cũng không vội ra tay mà để Mạt Nhật tiến vào vực ngoại rồi tính.
“Sắp đến vực ngoại , thật không biết bọn họ đã chuẩn bị quà gì cho ta.”
Hoàng Đông Kiệt để vài chiếc flycam bay xung quanh mình, kế tiếp chính là mưa rền gió dữ chờ đợi hắn. Vừa bước vào rìa vực ngoại, Hoàng Đông Kiệt đã thấy hơn trăm tên lửa đánh chặn được phóng từ mặt đất chào đón mình.
Ưng Ngạo cầm đầu mấy quốc gia thấy hơn một trăm tên lửa đánh chặn chào đón Mạt Nhật thì hơi cau mày, đây không phải do bọn họ làm.
Bọn họ đợi Mạt Nhật tiến vào trung tâm vực ngoại rồi mới tiến hành bao vây, tiêu hao. Mạt Nhật vừa đến rìa vực ngoại đã bị các thế lực địa phương đánh chặn.
Vì sao các thế lực địa phương lại làm như vậy, bọn họ sợ Mạt Nhật tiến vào vực ngoại gây ra động đất lớn sẽ phá hủy vực ngoại trong chốc lát.
Đó là lý do vì sao Mạt Nhật bị ngăn cản vào vực ngoại!
Tuy thế lực địa phương ra tay ngăn chặn nhưng bọn họ cũng không hề lo lắng, nếu Mạt Nhật muốn thanh lý sở Nghiên Cứu Tạo Thần thì nhất định sẽ vào trung tâm vực ngoại.
Một mình thế lực địa phương không thể ngăn chặn được Mạt Nhật chút nào, nhưng thế lực địa phương có thể giúp bọn họ tiêu hao lực lượng của Mạt Nhật, đây cũng là một điều rất tốt.
“Ta vừa mới đến, không cần sốt ruột như vậy!”
Hoàng Đông Kiệt thấy nhiều tên lửa ngăn chặn nghênh đón hắn như vậy, hắn chồm dậy nhảy ra khỏi tên lửa xuyên lục địa.
“Bùm!”
Hoàng Đông Kiệt rơi tự do lặng lẽ nhìn tên lửa xuyên lục địa mình ngồi bị hàng trăm tên lửa đánh chặn tiêu diệt.
“Ta tính sai rồi. Nơi này cách tổng bộ sở Nghiên Cứu Tạo Thần hơn tám trăm km. Thật là, ta nhảy xuống làm chi.”
Vừa hạ cánh, Hoàng Đông Kiệt đã dùng máy định vị để ước lượng khoảng cách, phát hiện nơi đó cách tổng bộ sở Nghiên Cứu Tạo Thần quá xa hắn hắn có hơi đau đầu.
Vị trí của Hoàng Đông Kiệt nằm trên đỉnh một ngọn đồi bằng phẳng, nhờ livestream, những người của thế lực địa phương đã nhanh chóng tìm thấy Hoàng Đông Kiệt.
Hoàng Đông Kiệt nhìn quanh, có rất nhiều người đến chào đón hắn, có quân phiệt, có hắc bang, có tập đoàn buôn lậu thuốc phiện và những người đến từ thiên đường tội phạm.
Những người này cũng sợ Mạt Nhật, nhưng để đuổi Mạt Nhật ra khỏi vực ngoại, , bọn họ không thể không đứng ra.
Chỉ là bọn họ cách Mạt Nhật rất xa và không dám đến gần Mạt Nhật, có lẽ vì đông người có thêm can đảm nên dần dần bọn họ mới dám nhìn chăm chú vào Mạt Nhật.
“Mạt Nhật, vực ngoại không chào đón ngươi, mời ngươi lập tức đi cho.”
Qua flycam, người dân Diệu Hạ có thể nhìn rõ mọi người tại hiện trường.
“Ta biết người đó, đó là Độc Nhãn Long. Hắn nắm trong tay quân phiệt ước chừng hơn tám trăm nghìn người, vũ khí của bọn họ đều là vũ khí tiên tiến nhất của tất cả các quốc gia!”
“Điều đáng ngạc nhiên nhất là hắn có vũ khí hạt nhân, mà chỉ có một quả!”
Diệu Hạ người gì cũng có, cũng có người lén lút buôn bán vũ khí, có người biết đến quân phiệt Độc Nhãn Long cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
“Ngoài Độc Nhãn Long ra, cường giả thiên đường tội phạm cũng tới, còn là một cường giả khét tiếng danh bên ngoài Đao Ba Hổ.”
Vực ngoại là chỗ vui chơi của tội phạm, là nơi lý tưởng của đào phạm toàn cầu, nhắc tới vực ngoại, mọi người trước hết nghĩ đến chính là thiên đường tội phạm.
Thế lực này từ trong ra ngoài đều là ác nhân, đồng thời cũng là nơi tụ tập của cường giả.
Diệu Hạ Nhiều chiến binh ra ngoại thành trải nghiệm, không ai là không biết đến thiên đường tội phạm này.
“Rắn Ham Ăn của hắc bang!”
“Mạc lão gia của Mạc gia cũng đến!”
“Đó là một cảnh tượng nổi tiếng. Vì đuổi Mạt Nhật của chúng ta, cường giả có uy tín danh dự cùng danh nhân vực ngoại đều đến đây.”
Chứng kiến cảnh tượng này, người dân Diệu Hạ càng thêm mong chờ Mạt Nhật sẽ làm gì tiếp theo. “Mạt Nhật, chúng ta không muốn xen vào việc của người khác, cũng không quan tâm các đại nhân vật như các ngươi đang chơi trò gì!”
“Vực ngoại chúng ta miếu nhỏ, không thể chịu nổi các ngươi gây sức ép như vậy. Mong cho nhân dân vực ngoại chúng ta một ít đường sống.”
Tổ tiên Mạc gia là người Diệu Hạ, tuy rằng hắn nói tiếng Diệu Hạ không lưu loát lắm nhưng ý biểu đạt rất rõ ràng, hy vọng Mạt Nhật sẽ rời đi.
“Vừa rồi các ngươi đã dùng tên lửa làm nổ tung ta!”
Hoàng Đông Kiệt vừa nói xong, sắc mặt của những người có mặt tại hiện trường đều thay đổi.
Nếu Mạt Nhật cứ tiếp tục bám vào chuyện này không buông thì sẽ khó giải quyết được chuyện hôm nay.