“Mạt Nhật, chúng ta không có ý gì khác, chúng ta chỉ muốn ép ngươi dừng lại!”
“Mọi người đều biết ngươi có thể gây ra những trận động đất lớn. Nếu cho ngươi xâm nhập vực ngoại, ngươi và sở Nghiên Cứu Tạo Thần khai chiến, đột nhiên gây ra một trận động đất lớn, vực ngoại của chúng ta sẽ...”
“Chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc buộc ngươi phải dừng lại!”
Người phóng tên lửa đánh chặn là Độc Nhãn Long, để tránh Mạt Nhật tìm hắn phiền toái, hắn nói như đang suy nghĩ cho vực ngoại.
“Buộc ta dừng lại!?”
“Cái này là buộc ta dừng lại sao? Ngươi dùng một hai tên lửa đánh chặn buộc ta dừng lại cũng không sao, vấn đề là ngươi dùng hơn một trăm tên lửa đánh chặn!”
“Bây giờ ngươi nói với ta rằng đây là buộc ta dừng lại, là chuyện bất đắc dĩ sao!”
“Có phải chờ ngươi giết ta xong, nói với thi thể của ta: “ta không cố ý”!”
Hoàng Đông Kiệt ném ánh mắt lạnh lùng về phía Độc Nhãn Long.
“Thao tác nhầm lẫn, đây thao tác nhầm lẫn của cấp dưới. Ta chỉ ra lệnh phóng một quả. Ai ngờ cấp dưới của ta nghe nhầm phóng ra cả trăm quả!”
Độc Nhãn Long có lẽ còn có ý nghĩ khác, nhưng bây giờ hắn cảm thấy trên lưng lạnh lẽo, nếu không xử lý tốt hắn sẽ gặp nguy hiểm.
“Ta không quan tâm ngươi cố tình làm vậy hay thực sự là thao tác nhầm lẫn, chuyện này cũng không quan trọng, ngươi dùng tên lửa để nổ tung ta là sự thật!”
Hoàng Đông Kiệt muốn nhìn bộ dáng chó cùng rứt giậu, không ngừng áp bách Độc Nhãn Long.
“Mạt Nhật, hắn chặn ngươi lại là bất đắc dĩ. Nếu ngươi để ý chuyện này, hắn có thể bồi thường xin lỗi, miễn là ngươi có thể rời khỏi vực ngoại!”
Đao Ba Hổ đứng ra nói.
“Bây giờ ta đang livestream, người dân đều đang xem. Các ngươi bảo ta đi thì ta đi, vậy ta còn mặt mũi nào nữa.”
Lời nói của Hoàng Đông Kiệt khiến những người khác có mặt tại hiện trường sắc mặt rất khó coi, đây là bắt bọn họ dùng biện pháp cuối cùng sao.
“Muốn ta rời đi cũng không phải là không thể. Vậy thì làm theo thiết luật của vực ngoại các ngươi, kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu!”
“Chỉ cần các ngươi đủ mạnh, đánh thắng ta, ta sẽ ngoan ngoãn rời đi!”
“Bây giờ ta ở nơi này, hiện trường có anh hùng nào dám đi lên tặng đầu không?”
Hoàng Đông Kiệt cười tủm tỉm nhìn những người có mặt tại hiện trường.
Còn đánh cái rắm, Mạt Nhật ở Bắc Liệt giết chết bốn Dị Năng Giả cấp S, còn giết hại mấy chục triệu dân chúng vô tội, sát thần bậc này hiện trường người nào dám lên.
Đám người Mạc gia, Đao Ba Hổ, Rắn Tham Ăn không có cách nào, toàn bộ nhìn về phía Độc Nhãn Long. Thấy ánh mắt của mọi người, Độc Nhãn Long hiểu ý, yêu cầu chiếc xe tải lớn phía sau lái tới, hắn kéo tấm bạt che trên xe lớn ra, lộ ra đại sát khí bên trong.
“Hít!”
Người dân Diệu Hạ thấy đại sát khí trên xe tải lớn thì nín thở, đây không phải vũ khí hạt nhân cỡ lớn sao.
“Sao hả, lấy cái này uy hiếp ta sao?”
Hoàng Đông Kiệt không chút áp lực nào nói.
“Mạt Nhật, vực ngoại là nhà của chúng ta. Nếu ngươi làm nhà của chúng ta biến mất thì ta có giữ vũ khí hạt nhân lại cũng vô ích. Chúng sẽ phóng hết về Diệu Hạ!”
Độc Nhãn Long uy hiếp.
“Không có việc gì, ngươi cứ phóng đi. Ta sẽ không ngăn cản. Ta chỉ ngồi nhìn thôi!”
Hoàng Đông Kiệt cười lạnh nói.
“Ngươi!”
Độc Nhãn Long và những người khác thấy Mạt Nhật mềm cứng đều không được, bọn họ vô cùng bị động.
Người dân Diệu Hạ tin vào Mạt Nhật, dù lời nói của Mạt Nhật có nhẹ nhàng nhưng bọn họ đều tin rằng Mạt Nhật sẽ không để vũ khí hạt nhân rơi xuống đầu bọn họ.
“Thế lực địa phương thật vô dụng. Bọn họ đối với Mạt Nhật kiêng kị như ma. Thật là hy vọng xa vời khi mong bọn họ giúp chúng ta tiêu hao lực lượng của Mạt Nhật!”
“Không đợi nữa, khởi động đạn hạt nhân!”
Tổng thống các nước thấy thế lực địa phương chỉ đàm phán với Mạt Nhật mà không có hành động gì, bọn họ không thể chịu nổi nữa.
Bọn họ phóng một quả đạn hạt nhân về phía Hoàng Đông Kiệt.
Còn những người khác ở hiện trường thì nên chôn chung với Mạt Nhật cũng tốt, dù sao bọn họ cũng là người vực ngoại.
“Mạt Nhật, chúng ta mỗi bên lùi một bước. Ngươi không gây ra động đất ở vực ngoại, còn chúng ta để ngươi vào sở nghiên cứu Tạo Thần gây phiền toái!”
Mạc gia không muốn bức Mạt Nhật quá vội vàng nên hy vọng Mạt Nhật sẽ đồng ý với điều kiện của mình.
Hoàng Đông Kiệt không trả lời mà nhìn lên bầu trời, có thứ gì đó đang tới.
“Mạt Nhật, đây đã là nhượng bộ lớn nhất của chúng ta rồi, ngươi không thể...”
Đám người Độc Nhãn Long cho rằng Mạt Nhật không đồng ý nên mất kiên nhẫn.
“Các ngươi thật đáng thương, thật nghĩ là các ngươi có quyền cùng ta đàm phán sao? Ta chỉ muốn xem bộ dáng chó cùng rứt giậu của các ngươi.”
“Nhưng bây giờ không thể xem được vì các ngươi sắp chết rồi!”
Hoàng Đông Kiệt thấy rõ ràng cái gì đang tới, cúi đầu nhìn đám người Độc Nhãn Long đáng thương. Đám người Độc Nhãn Long còn muốn hỏi gì nữa, nhưng chợt hệ thống phòng không vang lên.
“Đại nguyên thủ, không tốt rồi, phát hiện có vũ khí hạt nhân bay về phía này!”
“Cái gì!”
Binh lính bên dưới đến báo cáo, đám người Độc Nhãn Long lập tức hoảng sợ.
“Mau chặn lại, mau chặn lại! “
Độc Nhãn Long vội vàng hạ mệnh lệnh.
“Không chặn được, không chặn được!”
Lời nói của binh lính khiến đám người Độc Nhãn Long tái mặt, chỉ có những quốc gia đó mới quyết đoán phóng vũ khí hạt nhân như vậy.
Bây giờ vũ khí hạt nhân không thể ngăn chặn được, bọn bọn họ chỉ có thể chờ chết.
“Thật điên rồ. Những quốc gia đó thực sự đã phóng vũ khí hạt nhân!”
“Trốn đi, Mạt Nhật, trốn nhanh đi!”
Diệu Hạ nghe tin vũ khí hạt nhân sắp xuất hiện, ai cũng lo lắng cho Mạt Nhật.
“Tạm biệt các vị!”
Hoàng Đông Kiệt vẫy tay tạm biệt Độc Nhãn Long và những người có mặt.
Vũ khí hạt nhân rơi xuống đất.
“Bùm!”
Đầu tiên, cực quang rực rỡ cắn nuốt thiên địa, sau đó một đám mây hình nấm xuất hiện.
Livestream bị ngắt kết nối!
Màn hình livestream liên tục sáng lên, tim người dân Diệu Hạ nảy lên đồng loạt.