Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 86 - Chương 86. Tất Cả Chúng Ta Đều Học Từ Vương Gia!

Chương 86. Tất cả chúng ta đều học từ vương gia!
Chương 86. Tất cả chúng ta đều học từ vương gia!

Bọn người Hoàng Thiên Khải biết vận chuyển một trăm hài tử chắc chắn cần rất nhiều xe ngựa, trong lúc đuổi theo Bá Đao hội, bọn họ đồng thời cẩn thận quan sát dấu vết bánh xe ngựa in lên mặt đất, phòng ngừa người vận chuyển tiểu hài tử đi đường nhỏ khác.

“Thiên Khải, ngươi xem kìa!”

Khoái mã chạy như chớp, rất nhanh đám người Kiều Vân Nhi thấy phía trước có hơn mười chiếc xe ngựa đang chạy đi, những thứ mà mấy xe ngựa này áp tải đều là những vật phẩm hình vuông dùng vải đen che lại.

Nhìn kỹ vào hình dáng, có thể dễ dàng nhận ra thứ mà tấm vải đen phủ lên là một chiếc lồng gỗ.

“Vân Nhi, lên!”

Hoàng Thiên Khải liếc mắt nhìn vài lần, nội tâm đã chắc chắn đây chính là xe ngựa áp tải bọn nhỏ, vì phòng ngừa vạn nhất, hắn vẫn bảo Kiều Vân Nhi đi xốc tấm vải đen lên xem bên trong có phải là bọn trẻ hay không.

Kiều Vân Nhi cũng không do dự, thân thể như ảo như bóng ma vọt lên xe ngựa, kiếm vừa xuất ra, vải đen bị cắt thành hai rơi xuống.

Quả nhiên là lồng gỗ, bên trong đang chứa bọn trẻ bị trói, bọn trẻ bị bịt miệng thấy vải đen bị xẹt ra, một đám đều mong chờ nhìn Kiều Vân Nhi đứng trên lồng gỗ.

Hoàng Thiên Khải và Dương Lộ Lộ thấy cảnh này cũng không do dự, cưỡi khoái mã xông vào trong đoàn xe.

Xe ngựa dừng lại, một đám đại hán cao lớn mạnh mẽ rút vũ khí ra vây quanh đám người Hoàng Thiên Khải.

“Đừng xen vào việc của người khác, đây là đồ của Bá Đao hội!”

Một đầu lĩnh Tiên Thiên đỉnh phong đứng ra cảnh cáo đám người Hoàng Thiên Khải, hắn cho rằng mấy người này không biết sống chết chạy ra hành hiệp trượng nghĩa.

“Giết!”

Hoàng Thiên Khải đi tới bên cạnh Kiều Vân Nhi, từ Kiều Vân Nhi mà biết được nơi này không có cường giả Tông Sư nên hắn không có băn khoăn gì cả.

Quyết đoán rút vũ khí ra đánh tới đám người này, đương nhiên người bị hắn bắt nạt đều là Tiên Thiên trung kỳ trở xuống, Tiên Thiên trung kỳ trở lên toàn bộ giao cho Vân Nhi.

Mặc dù có cảm giác ăn cơm mềm, nhưng có thể ăn cơm mềm cũng là một thứ bản lĩnh. Người của Bá Đao hội cũng không ngờ mình đã báo danh tính của bang hội rồi mà mấy người này một chút cố kỵ cũng không có bèn rút đao ra đánh nhau.

Thấy đối phương đã động thủ, bọn họ không đáp lễ một chút sao được. Trong lúc nhất thời một đám đại hán cao to hung dữ vây giết bọn người Hoàng Thiên Khải.

Dương Lộ Lộ cũng gia nhập trận chém giết này, lúc này nàng cũng không nhẹ tay, đối với bọn cặn bã tàn sát hài tử rất đáng bị tử hình.

“Cái gì, nơi nho nhỏ này sao có thể có cường giả Tông Sư?”

Cao thủ Tiên Thiên đỉnh phong của Bá Đao hội thấy Kiều Vân Nhi chém cao thủ Tiên Thiên như chém rau thì trong lòng hắn rất hoảng hốt.

Bọn họ biết huyện thành này không có cường giả Tông Sư xuất hiện nên mới dám ở huyện thành không kiêng nể gì cả, bây giờ thì khác, nơi này lại xuất hiện một người.

“Muốn chạy sao?”

Kiều Vân Nhi thấy người dẫn đầu đoàn xe muốn chạy thì lạnh lùng cầm kiếm đâm tới. “Ngươi không thể giết ta, ta là người của Bá Đao hội, ngươi giết ta sẽ...”

Đầu lĩnh đoàn xe còn chưa nói xong thì cổ hắn đã bị Kiều Vân Nhi rạch ra.

“Ngươi, ngươi!”

Đầu lĩnh đoàn xe một tay ôm cổ, một ngón tay chỉ về phía Kiều Vân Nhi, thân thể hắn từ từ ngã về phía sau.

“Ta cũng đã giết hơn phân nửa thế lực trong thiên hạ, cũng không phải không có người của Bá Đao hội.”

Kiều Vân Nhi lạnh lẽo bỏ lại một câu, sau đó lên đường giết chết hết những kẻ chạy trốn.

Chỉ chốc lát sau những người áp giải đoàn xe đã chết hết.

“Tiểu Thụ, Tiểu Ngư, Đại Tráng!”

Địch nhân chết sạch, Dương Lộ Lộ khẩn cấp xốc vải đen lên tìm đệ đệ muội muội của nàng, rất nhanh cuối cùng nàng đã tìm được đệ đệ muội muội của mình ở mấy chiếc xe ngựa.

“Lộ Lộ tỷ!”

Quý độc giả đang đọc bản dịch gốc tại Tiên Vực, quá trình dịch thuật do nhiều người phụ trách nội dung có thể cần hiệu chỉnh lại, mọi thiếu sót, sai lệch nội dung bên ngoài nền tảng Tiên Vực, chúng tôi không chịu trách nhiệm.

Bọn nhỏ vừa được thả ra, tất cả đều chạy tới ôm lấy Dương Lộ Lộ, có người khóc, có người sợ hãi, có người bày tỏ sự tủi thân với Dương Lộ. Hoàng Thiên Khải không quấy rầy Dương Lộ Lộ cùng bọn nhỏ nói chuyện, hắn thả những đứa nhỏ khác cũng ra, tập hợp bọn nhỏ lại một chỗ, yên lặng chờ chưởng quầy tiệm cầm đồ đến.

“Nhị thế tử, người của Mã phủ đã giải quyết xong.”

Cũng không đợi bao lâu, chưởng quầy tiệm cầm đồ dẫn theo bảy tám thủ hạ chạy tới, hắn cung kính đi tới trước mặt Hoàng Thiên Khải bẩm báo.

“Xử lý những thi thể này đi, còn có những hài tử này cũng phải đưa về bên cạnh cha mẹ chúng.”

Hoàng Thiên Khải thấy thủ hạ mà chưởng quầy cầm đồ dẫn đến trên người đều dính vết máu, không cần nghĩ hắn cũng biết kết cục của Mã phủ.

Có điều hắn cũng không nói thêm điều gì, tuy rằng hắn có chút lương tri nhưng hắn không cảm thấy mình không phải là người tốt gì.

Đối với thủ hạ của phụ vương, hắn không muốn can thiệp quá nhiều, cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều, lúc khó khăn mượn dùng một chút là được.

Chưởng quầy tiệm cầm đồ gật đầu, để thủ hạ hành động.

Hoàng Thiên Khải chỉ bảo chưởng quầy tiệm cầm đồ an bài những đứa trẻ khác, hài tử thôn Ngư Nhi hắn không động tới, việc này hắn còn phải thương lượng kỹ với Dương Lộ Lộ. Một lúc sau, cuối cùng Dương Lộ Lộ cũng làm an lòng tất bọn trẻ.

Hoàng Thiên Khải thấy tâm tình bọn nhỏ đã bình tĩnh bèn tiến lên chuẩn bị nói chuyện với Dương Lộ Lộ.

“Các bạn nhỏ, ta muốn nói chuyện với Lộ Lộ tỷ của các ngươi một chút, có thể cho ta mượn Lộ Lộ tỷ của các ngươi một chút hay không?”

Bọn trẻ thôn Ngư Nhi cũng hiểu chuyện, đều chạy sang bên kia nghỉ ngơi, để lại không gian cho Dương Lộ Lộ và Hoàng Thiên Khải.

Dương Lộ Lộ thấy bọn trẻ đều bỏ đi, ánh mắt của nàng nhất thời lộ vẻ mờ mịt, nàng không biết sau này nên làm gì, nàng không biết một mình nàng có thể chăm sóc nhiều hài tử như vậy hay không.

“Sau này ngươi định an bài bọn trẻ như thế nào?”

“Ta không biết.”

Nghe câu hỏi của Hoàng Thiên Khải, Dương Lộ Lộ mờ mịt thành thật trả lời.

“Một mình ngươi không thể bảo vệ và chăm sóc được bọn chúng, có lẽ cố gắng lớn nhất của ngươi chính là tận lực không để bọn chúng bị đói.”

“Nhưng nếu một ngày nào đó ngươi ngã xuống hoặc ngươi bị bệnh thì bọn chúng phải làm sao?”

“Trước tiên không nói chuyện cơm ăn, áo mặc. Không thể để bọn chúng cứ ở trong tình trạng tỉnh tỉnh mê mê như vậy được.”

“Bọn chúng cần biết chữ nghĩa, cần được giáo dục, đây không phải là chuyện một mình ngươi có thể làm được.”

Hoàng Thiên Khải bình tĩnh nói với Dương Lộ Lộ.

Hết chương 86.
Bình Luận (0)
Comment