“Ngươi muốn nói gì?”
Dương Lộ Lộ hỏi mục đích của Hoàng Thiên Khải.
“Giao bọn chúng cho ta đi, ta sẽ an bài chỗ ở cho bọn chúng, ta cung cấp cho bọn chúng ăn uống. Ta sẽ tìm tiên sinh dạy học cho chúng, cung cấp cho chúng đến khi trưởng thành mới thôi.”
Hoàng Thiên Khải đề nghị Dương Lộ Lộ.
“Tại sao lại muốn giúp ta?”
Đôi mắt đẹp của Dương Lộ Lộ nhìn thẳng vào mắt Hoàng Thiên Khải.
“Không phải giúp ngươi, là giúp đám hài tử này, tương lai của bọn chúng còn rất dài, không nên lúc nào cũng bị đối xử bất công. “
Hoàng Thiên Khải yên lặng nói.
“Chỉ vì lý do này, không có gì khác sao?”
Dương Lộ Lộ còn đang nhìn ánh mắt Hoàng Thiên Khải, cũng không biết nàng muốn đáp án gì.
“Đương nhiên có, ngươi đi theo ta, ta lén nói cho ngươi biết.”
Lúc này, Kiều Vân Nhi đột nhiên xuất hiện kéo Dương Lộ Lộ đi.
Nàng vẫn chưa hứa với ta mà, ngươi lại kéo người ta đi là cớ làm sao?
Hoàng Thiên Khải rất bất lực với Kiều Vân Nhi nhưng hắn cũng không nói thêm gì, hắn tin cuối cùng Dương Lộ Lộ vì bọn nhỏ nhất định sẽ đồng ý với hắn.
“Ta muốn xây dựng một trường học, có chỗ ở, có tiên sinh dạy học, có cuộc sống bảo đảm, còn muốn các ngươi chăm sóc bọn chúng đến khi trưởng thành, có thể làm được hay không?” “Nếu như không thể, vậy hạn chế là gì, có phải cần mệnh lệnh của phụ vương ta hay không?” Hoàng Thiên Khải xoay người hỏi chưởng quầy tiệm cầm đồ.
“Nhị thế tử, đây là yêu cầu của ngươi, không có gì làm được hay không làm được, lão nô chờ một chút để hạ nhân đi an bài.”
Chưởng quầy tiệm cầm đồ cung kính nói.
“Bọn trẻ rất đông, chi tiêu chắc chắn là rất lớn, các ngươi...”
“Nhị thế tử, xin yên tâm, bảo khố Mã phủ chúng ta thuận tay đóng gói mang đi đã đủ nuôi sống những hài tử này mấy đời rồi.”
Chưởng quầy tiệm cầm đồ: Đừng trách chúng ta là cường đạo, muốn trách thì trách vương gia dạy tốt.
Tất cả chúng ta đều học hỏi từ vương gia!
Hoàng Đông Kiệt: ...
Hoàng Thiên Khải không còn gì để nói, chỉ cảm thấy thủ hạ của phụ vương đều là những nhân tài, làm việc không chút lỗ mãng, chưa bao giờ kiếm tiền vô ích.
Lúc này, Kiều Vân Nhi và Dương Lộ Lộ thì thầm xong thì trở về.
Chỉ là ánh mắt Dương Lộ Lộ nhìn Hoàng Thiên Khải né tránh giống như đang thẹn thùng. “Nghĩ kỹ chưa, có bằng lòng giao đám hài tử này cho ta hay không?”
Hoàng Thiên Khải không dám có hứng thú với những lời thì thầm giữa các nữ tử, nói thẳng. “Thiên Khải, cái này còn cần phải hỏi sao, nàng dĩ nhiên bằng lòng giao đám hài tử này cho ngươi, có khi nàng còn giao chính mình cho ngươi nữa kìa.”
Kiều Vân Nhi đang trêu ghẹo, Dương Lộ Lộ lại đỏ mặt cúi đầu.
“Đừng nói đùa nữa...”
“Ai nói đùa, đối với Lộ Lộ mà nói, đám hài tử này chính là tất cả của nàng.”
“Ngươi xem ngươi đã làm bao nhiêu chuyện, giúp nàng tìm lại hài tử, giúp nàng báo thù rửa hận, giúp nàng an bài cho toàn bộ đám hài tử này.”
“Chỉ riêng phần ân tình này ngươi khiến Lộ Lộ báo đáp ngươi như thế nào, Lộ Lộ cũng là người có tâm, nàng sẽ không trở về rồi làm như không thấy những điều ngươi làm.”
“Thiên Khải, ngươi đã từng đồng ý với thôn trưởng phải chăm sóc tốt cho Lộ Lộ, ngươi cũng đừng quên.”
Kiều Vân Nhi kéo Dương Lộ Lộ đến bên cạnh nàng nói.
“Chuyện đã đồng ý với thôn trưởng ta tự nhiên sẽ làm được, nhưng không phải như ngươi nghĩ, chúng ta trở về trước, có việc gì về rồi nói sau.”
Hoàng Thiên Khải lựa chọn trốn tránh, hắn thật sự rất khâm phục Dương Lộ Lộ nhưng hắn không có tâm tư tiếp nhận Dương Lộ Lộ.
“Không sao đâu, tuy hắn mặt ngoài kiên cường nhưng cũng sẽ không ngăn được sự dịu dàng của nữ hài tử, chúng ta trở về trước rồi nói.”
Kiều Vân Nhi thấy Dương Lộ Lộ chấn động thân thể, vỗ vỗ vai Dương Lộ Lộ an ủi nàng một chút, rõ ràng nàng muốn kéo Dương Lộ Lộ đến làm muội muội của nàng.
“Ừm, ta nghe Vân Nhi tỷ ngươi.”
Được rồi, tỷ cũng đã gọi!
Rất nhanh, đoàn người Hoàng Thiên Khải trở về huyện Thanh Hà, mà chưởng quầy tiệm cầm đồ an bài cũng nhanh, cùng ngày đã tiến hành xây dựng chỗ ở của trường tu thục.
Kiều Vân Nhi và Dương Lộ Lộ đang cùng bọn trẻ chơi đùa, Hoàng Thiên Khải lại nói chuyện với chưởng quầy tiệm cầm đồ.
“Thế tử, đã công bố chứng cứ thu thập được ra ngoài, những gia đình mất con trong mấy năm qua đã liên kết với nhau đi tìm mấy thế gia gây phiền toái.”
“Có chúng ta âm thầm ra tay, tin rằng rất nhanh mấy thế gia kia sẽ suy nhược bại vong.” Hoàng Thiên Khải cũng không có ý buông tha mấy thế gia kia, vừa trở về đã để chưởng quầy cầm đồ âm thầm nhắm vào mấy thế gia kia cho đến khi bọn chúng không còn nữa.
“Rất tốt, ta không biết các ngươi làm thế nào, nhưng có một điều đừng để mấy thế gia đó chó cùng rứt giậu thương tổn đến dân chúng.”
“Thế tử, xin yên tâm, dân chúng chỉ là trợ lực, chúng ta mới là chủ lực, ta sẽ an bài tất cả.” Chưởng quầy cầm đồ gật đầu nói.
Một ngày trôi qua, Dương Lộ Lộ biết Hoàng Thiên Khải đã ra tay với mấy thế gia thì không hỏi gì nữa, nàng tin tưởng Hoàng Thiên Khải sẽ an bài tốt tất cả.
Thấy những đứa trẻ nghiêm túc theo tiên sinh giảng dạy để tìm hiểu kiến thức, khuôn mặt của nàng tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
Ban đêm, sau khi bọn nhỏ ngủ, ba người Hoàng Thiên Khải ngồi ở trong sân ngắm sao nói chuyện phiếm.
“Chuyện của huyện Thanh Hà xem như đã giải quyết xong, nhưng mấy huyện xung quanh lại bất lực, Bá Đao hội đã sớm vận chuyển hài tử của mấy huyện đi rồi.”
Hoàng Thiên Khải nói.
“Thiên Khải, ngươi đã tận lực rồi, Bá Đao hội là thủ phạm, lấy năng lực của chúng ta căn bản là không ngăn cản được bọn họ.”
Kiều Vân Nhi an ủi Hoàng Thiên Khải vì nàng biết lấy thực lực của bọn họ căn bản không có tư cách khiêu chiến một thế lực đỉnh cấp.
“Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy sao? Năm sau Bá Đao hội còn có thể tiếp tục trộm cướp hài tử ở mấy huyện thành phụ cận nữa.”
Dương Lộ Lộ rất không cam lòng, không cam lòng bọn làm ác không ai quản.
“Ta sẽ không để Bá Đao hội tiếp tục, chúng ta không ngăn cản được thì để người khác đến.”