"Cướp đây, nếu muốn mạng sống, đem tất cả đồ đáng tiền ngươi trên người đều lấy ra."
Ở Thanh Bình giới du ngoạn nửa tháng, Hoàng Đông Kiệt rốt cuộc đã đụng phải đám cướp.
Ngay khi Hoàng Đông Kiệt muốn nói cái gì đó, có đoàn xe do một đội võ giả tinh anh tạo thành từ xa xuất hành qua. Ngoại trừ đội xe này ra, một kiếm tu trẻ tuổi từ một phương hướng khác đi tới.
"Đại ca, đó là võ giả của Thiên Thu cốc, nhiều võ giả như vậy bảo vệ xe ngựa ở giữa, người trên xe ngựa chắc chắn không đơn giản."
"Đại ca, trước tiên đừng động đến Thiên Thu cốc, chúng ta mau trốn đi, người tuổi trẻ kia ta biết, là Quỷ Kiếm công tử của Vạn Kiếm Tông."
"Hắn vẫn luôn một mình lịch thế mài dũa kiếm, chỉ cần bị hắn đụng phải liền hành hung một trận hung ác, không có một ai có thể chạy trốn khỏi tay hắn."
Các tên cướp đã không có tâm tư để ý tới Hoàng Đông Kiệt, bọn họ sớm đã bị sự xuất hiện của Quỷ Kiếm công tử làm hoảng hồn.
So với sự hoảng loạn của các tên cướp, Hoàng Đông Kiệt thì sáng mắt lên, hắn nhìn thấy bả vai của Quỷ Kiếm công tử kia có một con sủng vật dễ thương, hình tượng rất giống với Pikachu.
Hoàng Đông Kiệt ở Thanh Bình giới du ngoạn nửa tháng, không phải cái gì cũng không biết, đó là linh thú, nghiêm khắc mà nói, nó là hung thú.
Vì sao định nghĩa nó là linh thú?
Tất cả hung thú có thể bị nhân loại phục tùng, hoặc là thu phục gọi chung là linh thú.
"Lôi Thú, thanh lý bọn họ!"
Quỷ Kiếm công tử nhìn thấy trong đám cướp không có nhân vật lợi hại, liền lười xuất thủ, vỗ vỗ tiểu sủng vật trên vai, bảo nó xuất thủ.
"Tất lý, tất lý."
Lôi Thú rất giống với Pikachu tốc độ rất nhanh, chớp mắt đã xuất hiện ở trong đám cướp, vô số điện xà từ trên người nó phóng ra, khiến cho hiện trường biến thành lôi điện đan xen.
Một lát sau, đám cướp không sót một người bị điện giật ngã xuống đất, Lôi Thú cũng trở về trên vai của Quỷ Kiếm công tử. Quỷ Kiếm công tử dừng bước chân lại, đội xe ngựa của Thiên Thu cốc cũng dừng lại.
Hoàng Đông Kiệt rất phiền muộn, Quỷ Kiếm công tử ở bên trái của hắn, đoàn xe của Thiên Thu cốc ở bên phải của hắn, hắn bị hai nhóm người này coi như người qua đường kẹp ở giữa.
Hắn da mặt cũng dày, cứ không đi, kẹp giữa bọn họ thì thế nào chứ, đường cũng không phải là bọn họ mở.
Võ giả của đoàn xe cùng Quỷ Kiếm công tử nhìn thấy Hoàng Đông Kiệt ngây ngốc ở giữa đường, cho rằng hắn là bị doạ sợ choáng váng, cũng không ai để ý tới hắn.
"Ngươi cũng là đến hội đấu giá của thương hội Tần Dương à?"
Màn xe trên xe ngựa được vén lên, lộ ra một dung nhan quốc sắc thiên hương, ánh mắt của nàng lướt quá Hoàng Đông Kiệt trực tiếp rơi vào trên người Quỷ Kiếm công tử.
Hoàng Đông Kiệt biết thương hội Tần Dương, đừng thấy đây chỉ là một thương hội, thực lực của hắn không thua kém bất cứ một tông môn siêu cấp nào.
"Biết rõ còn hỏi"
Quỷ Kiếm công tử trả lời một câu, liền không quan tâm đến mỹ nhân trên xe ngựa, một mình đi về phía Bình Dương Náo Thị.
Mỹ nhân trên xe ngựa còn muốn mời Quỷ Kiếm công tử cùng nhau đồng hành, nhìn thấy Quỷ Kiếm công tử mất hứng như vậy, nàng chuẩn bị hạ màn xuống, lại nhìn thấy người qua đường kia hét về phía Quỷ Kiếm công tử.
"Công tử ca chơi kiếm kia, sủng vật trên vai ngươi có bán không?" Quỷ Kiếm công tử vừa nghe liền nhíu mày, đây là đang gọi hắn sao.
Hắn nhìn lại, nhìn thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của người qua đường, xác định người qua đường này đúng là đang gọi hắn, hắn nhìn Hoàng Đông Kiệt thêm một hồi. Khẳng định Hoàng Đông Kiệt chỉ là người bình thường, hắn nhất thời không có hứng thú, không có phản ứng.
Hoàng Đông Kiệt bước chân không ngừng đi về phía trước.
"Người chơi kiếm bây giờ đều cao lãnh như vậy sao, mỹ nhân hờ hững, những người khác càng đừng nói là nhìn thêm mấy cái."
Giọng nói của Hoàng Đông Kiệt không lớn, nhưng Quỷ Kiếm công tử ở phía trước vẫn là nghe được.
Khóe miệng của hắn hơi co giật, thầm nghĩ người của Thiên Thu cốc vẫn đang nhìn, hắn không tiện quay đầu tính toán với một người qua đường. Vừa nghĩ như thế, bước chân của hắn càng nhanh hơn.
"Phốc..."
Mỹ nhân trên xe ngựa bởi vì câu nói của Hoàng Đông Kiệt mà bật cười.
"Ngươi thật là thú vị, ta rất hiếm khi thấy người qua đường nào to gan giống như ngươi vậy."
Mỹ nhân che cái miệng nhỏ nhắn lại nói.
"Ta đúng lúc cũng cần phải đến Bình Dương Náo Thị, xe ngựa của ngươi lớn như vậy, có tiện chở thêm ta hay không."
Võ giả Thiên Thu cốc vừa nghe vậy, ánh mắt cũng không thoải mái nhìn về phía Hoàng Đông Kiệt, người qua đường này là làm sao vậy, không biết thân phận cao thấp sao, được voi đòi tiên như vậy.
"Ha ha."
Mỹ nhân cười càng vui vẻ hơn.
"Ngươi muốn lên xe ngựa của ta ư, ngươi có biết nam nhân muốn lên xe ngựa của ta nhiều đến thế nào không?"
"Nhưng hiện tại thì khác, còn không có một nam nhân nào có thể ngồi chung một xe ngựa với ta, ngươi chắc chắn ngươi muốn lên chứ?"
Mỹ nhân tràn đầy giễu cợt hỏi