"Như vậy à, vậy bỏ đi, ta cũng không cần tự tìm phiền toái."
Hoàng Đông Kiệt còn muốn đi ké xe ngựa miễn phí, nhưng nghe thấy lời này, ý định đi ké xe ngựa của hắn nhất thời ném đi.
"Cái này không được, khó khăn lắm mới đụng phải người thú vị như ngươi, ta làm sao có thể thả ngươi đi chứ."
"Người đâu, lôi hắn lên."
Mỹ nhân nhìn thấy Hoàng Đông Kiệt lùi bước, con ngươi của nàng đảo một vòng, cũng không biết nàng nghĩ đến chuyện đùa vui gì, liền bảo người đẩy Hoàng Đông Kiệt lên xe ngựa.
Võ giả của Thiên Thu cốc nghe vậy liền sửng sốt, đệ tử truyền thừa kiệt xuất nhất của Thiên Thu cốc bọn họ lại có thể mời một người qua đường lên xe ngựa. Nhưng mà kinh ngạc thì kinh ngạc, bọn họ vẫn là nghe phân phó đi đỡ Hoàng Đông Kiệt lên xe ngựa.
"Đây là làm gì vậy, còn có vương pháp hay không, dám cưỡng đoạt mỹ nam tử."
"Ta nói cho ngươi biết, ta là một nam nhân có cốt khí, cho dù ngươi có được thân xác của ta, cũng không thể có được trái tim của ta."
Hoàng Đông Kiệt mặc dù ngoài miệng kêu gào, nhưng không nhìn thấy hắn có bất kỳ phản kháng nào, tùy ý để những võ giả kia đẩy hắn lên.
Hoàng Đông Kiệt bị đẩy vào, vừa vào bên trong xe ngựa, mùi hương bên trong xe ngựa chính là mê người, khiến cho Hoàng Đông Kiệt cũng phải hít thêm mấy hơi.
Bên trong xe ngựa xa hoa không nói, một mỹ nhân nửa lười nhác, nửa quyến rũ, lại ở khoảng cách gần nhìn ngươi, cho người ta một loại cảm giác mê hoặc khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.
Ngoại trừ mỹ nhân ra, trên khoang xe còn có một con Linh Miêu híp mắt, có ba đuôi, rất giống Kiara bên trong Inuyasha, chỉ có điều nó mập mập.
Mỹ nhân liếc mắt nhìn Linh Miêu, phát hiện Linh Miêu yên tĩnh, cũng biết nam nhân trước mắt này không có tâm tư xấu đối với nàng. Sủng vật Linh Miêu của nàng có một loại thiên phú, nó có thể thấy rõ thiện ác của một người và xem hắn có tâm tư xấu nào đó hay không.
Mặc dù loại năng lực này có hạn chế, nhưng lại có hiệu quả đối với phần lớn người.
Nàng không tin Hoàng Đông Kiệt là số rất ít người không bị Linh Miêu nhìn thấu, có thể khiến cho Linh Miêu ngay cả đuôi cũng không vẫy một cái, cho thấy rõ người đàn ông này thật sự một chút hứng thú đối với nàng cũng không có.
Nàng tự nghi hoặc một chút, người đàn ông này không phải là người bình thường sao, hắn làm sao có thể kháng cự được mỹ sắc?
"Đối mặt với những võ giả chúng ta, thái độ của ngươi lại thờ ơ, lên xe ngựa, đối mặt với ta cự ly gần, trong ánh mắt của ngươi vẫn không có hoảng loạn, ngoại trừ bình tĩnh, vẫn chỉ là bình tĩnh."
"Ngươi chắc hẳn không phải là người bình thường đúng chứ!?"
Mỹ nhân quan sát Hoàng Đông Kiệt một hồi, mỹ mi không khỏi hơi chớp chớp,
Hoàng Đông Kiệt ánh mắt bình tĩnh như thế, trực giác của nàng nói cho nàng biết, nàng có thể đã nhìn lầm.
"Con Phì Miêu này rất mập, nếu có thể nướng ăn, vậy thì nhất định rất ngon."
Hoàng Đông Kiệt cười nhạt một tiếng, không có chính diện đáp lại lời của mỹ nhân, mà là liếc mắt nhìn Linh Miêu nói.
"Meo meo~ "
Linh Miêu nhất thời xù lông, liền giống như con mèo nhìn thấy chó toàn thân xù lông lên.
Nó dựng người lên, bốn vuốt mèo đặt ở trên nệm, lợi trảo đều bày ra, ánh mắt tràn đầy cảnh giác nhìn Hoàng Đông Kiệt.
"A, nó có thể nghe hiểu lời nói của ta."
Hoàng Đông Kiệt có chút ngạc nhiên, trí tuệ của con Linh Miêu này không thấp, có thể nghe hiểu lời hắn nói.
"Đó là đương nhiên, Vân Đóa của ta đã ăn không ít thiên tài địa bảo, trí lực của nó sớm đã không thua gì thiếu niên mười hai tuổi, lời của ngươi nó đương nhiên nghe hiểu được."
"Nhưng mà nó tức giận cũng không dễ dỗ, ngươi chọc giận nó, không dỗ dành nó thật tốt, nó đuổi ngươi xuống xe là chuyện nhỏ, cào loạn ở trên mặt ngươi, ngươi muốn không hủy dung cũng không được."
Mỹ nhân khẽ cười nói.
"Cái này cũng không đơn giản, là mèo thì có nhược điểm." Hoàng Đông Kiệt cười lấy cá khô ra.
Mỹ nhân nhìn thấy Hoàng Đông Kiệt từ trong không khí lấy cá khô ra, đôi mắt xinh đẹp híp lại, giờ khắc này nàng chắc chắn Hoàng Đông Kiệt không phải là người bình thường, người bình thường đâu có tư cách sở hữu túi đựng dị bảo.
Hiện tại Hoàng Đông Kiệt bất kể nhìn thế nào, đều là người thường, vậy trên người hắn chắc chắn còn có dị bảo ngụy trang cùng dị bảo che đậy tu vi.
Trên người có nhiều dị bảo như vậy, thân phận nhất định không thua kém nàng, người như vậy đáng lẽ ra không thể nào không có tiếng tăm gì, nhưng tại sao cho tới bây giờ nàng vẫn chưa từng nghe nói qua về người này
"Nó là linh sủng ta nuôi, ngoại trừ ta cho ăn ra, nó sẽ không..."
Lời của Mỹ nhân bị kẹt lại rồi, bởi vì nàng nhìn thấy ánh mắt của Linh Miêu sáng lên nhảy qua, cắn lấy cá khô, phát ra âm thanh ôn hoà, ăn cá khô một cách ngon lành.
"Ngươi nói cái gì?"
Hoàng Đông Kiệt cười híp mắt nhìn mỹ nhân, còn không khách khí vuốt Linh Miêu cho mỹ nhân xem.
Mỹ nhân vẻ mặt khó chịu, người đàn ông này là có ý gì.
"Tiểu phản bội nhà ngươi."
Nhìn thấy Linh Miêu của mình bị con cá khô mua chuộc, còn nguyện ý để người thứ hai trừ mình ra, vuốt nó, nàng tức giận.
Linh Miêu quay đầu uất ức liếc nhìn chủ nhân nhà mình, nhìn thấy Hoàng Đông Kiệt lại lấy cá khô ra, ủy khuất trong ánh mắt của nó nhất thời đã không còn nữa, ánh mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào con cá khô trong tay của Hoàng Đông Kiệt.
Mỹ nhân nhìn thấy hành vi của kẻ phản bội Linh Miêu, tức giận đến nghiến răng.
Không tiện đuổi Hoàng Đông Kiệt xuống, vậy đào sâu thông tin về thân phận của đối phương.
Theo giao lưu, tin tức về thân phận của mỹ nhân bị Hoàng Đông Kiệt thu hoạch được, nàng tên là Đường Nhạc Huyên, người khác thích gọi nàng là Nhạc Huyên tiên tử. Vì Hoàng Đông Kiệt là lão giang hồ, Đường Nhạc Huyên chỉ hỏi ra người đàn ông trước mắt này họ Hoàng, những tin tức khác hoàn toàn không biết.
"Hoàng công tử, sao ngươi còn khó đối phó hơn cả mấy lão ngoan cố trong cốc của ta."
Đường Nhạc Huyên vô cùng u oán nhìn người đàn ông trước mắt này, người đàn ông này xảo quyệt giống như hồ ly, bất kể lừa hắn thế nào, cũng không lừa ra được, ngược lại bản thân bị hắn moi ra không ít.