Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 905 - Chương 905. Người Tới Rốt Cuộc Là Thân Phận Gì?

Chương 905. Người tới rốt cuộc là thân phận gì?
Chương 905. Người tới rốt cuộc là thân phận gì?

"Haizz, đây là coi chúng ta là người ngoài, cho rằng chúng ta xâm chiếm lợi ích của các ngươi."

Gia Cát Thanh bọn họ khó chịu rồi, người của Thanh Bình giới sao lại nói khó nghe như vậy, thật sự không coi bọn họ ra gì.

"Các ngươi thật là không biết tốt xấu, nếu như không phải nghị viên trưởng của chúng ta cảm thấy Thanh Bình giới các ngươi tông môn san sát là một đặc sắc."

"Liên bang Đại Hạ chúng ta sớm đã quét ngang thu phục Thanh Bình giới các ngươi rồi, để các ngươi trở thành một phần tử của liên bang Đại Hạ chúng ta."

"Đừng có kiêu ngạo, đối mặt với lực lượng của liên bang Đại Hạ chúng ta, các ngươi phản kháng cái cọng lông, các ngươi có lực lượng phản kháng sao."

"Thật là, cứ phải để ta vén cái màn hổ thẹn này lên mới được có phải hay không."

"Còn phân nơi nhỏ với nơi lớn, cảm thấy chúng ta xâm chiếm lợi ích của các ngươi ư?"

"Ta nói cho các ngươi biết, Thanh Bình giới các ngươi chú trọng cá lớn nuốt cá bé, nếu như chúng ta nói cá lớn nuốt cá bé với các ngươi, các ngươi chả là cái thá gì cả."

Trong đám thiên tài võ đạo của liên bang Đại Hạ cũng không thiếu người có tính khí nóng nảy, nhìn thấy người của Thanh Bình giới được đằng chân lên đằng đầu, bọn họ cũng không khách khí.

"Ngươi, các ngươi."

Rất nhiều thiên tài võ đạo của Thanh Bình giới sắc mặt nhất thời đều trầm xuống, lời này khiến cho bọn họ nghe rất chói tai.

Dù cho bọn họ biết rõ Thanh Bình giới quả thực không bằng liên bang Đại Hạ, bọn họ cũng không quen nhìn đám người Gia Cát Thanh coi thường bọn họ như thế.

"A Di Đà Phật"

Phật tử của Kim Cương tự vốn là một dáng vẻ không tranh không giận, việc không liên quan đến mình, nhưng lúc này cũng vì lời nói giễu cợt nóng lạnh mà nổi lên một tia dao động.

Quỷ Kiếm công tử không nói gì, nhưng chiến ý trên người của hắn ngay cả người mù cũng có thể cảm ứng được, như thể hắn đã coi thiên tài võ đạo thế tục tới đây làm đối thủ.

Đường Nhạc Huyên nhìn thấy Hoàng Đông Kiệt ở nơi hẻo lánh ánh mắt nồng nhiệt nhìn tràng náo nhiệt này, nàng quả quyết không tham dự vào chuyện này. Mèo của ta đâu!?

Đường Nhạc Huyên chuẩn bị rút lui đến nơi hẻo lánh, phát hiện con mèo của mình không thấy đâu nữa, ngẩng đầu tìm kiếm khắp nơi một chút, phát hiện tên tiểu phản bội kia đã chạy đến cắn ống quần của Hoàng Đông Kiệt.

Nàng do dự một chút, cuối cùng sải bước đi về phía Hoàng Đông Kiệt.

Hành vi của nàng đương nhiên bị không ít người ở hiện trường chú ý tới, khiến cho thanh niên tuấn kiệt Thanh Bình giới nhớ ra ở hiện trường còn có một người thần bí thân phận tương đối đặc thù này, đến nay còn chưa từng nói lời nào.

"Có thể, có thể trả mèo lại cho ta hay không?"

Đường Nhạc Huyên không khỏi căng thẳng hỏi.

"Ta không có bắt mèo của ngươi, là nó chủ động tới quấn quít lấy ta."

"Ngươi cũng đừng căng thẳng, ta không ăn thịt người."

Hoàng Đông Kiệt nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của Đường Nhạc Huyên không khỏi cười nói.

Đường Nhạc Huyên nhìn thấy Hoàng Đông Kiệt ôn hoà như thế, sự căng thẳng trong lòng giảm đi, liền ngồi xuống bên cạnh Hoàng Đông Kiệt cùng nhau đùa mèo, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của những người khác ở hiện trường.

Dương Dịch Viễn hơi siết chặt nắm đấm, nữ nhân mà hắn coi trọng tại sao có thể ngồi gần nam nhân khác như vậy, không đợi hắn phát uy, bầu không khí của hai phe ở hiện trường đã căng thẳng lên, còn suýt đánh nhau.

"Ngài không ngăn bọn họ lại?"

Đường Nhạc Huyên nhìn thấy Hoàng Đông Kiệt với dáng vẻ thờ ơ, không khỏi hỏi.

"Không cần thiết"

Hoàng Đông Kiệt khẽ gật đầu, nếu như ngăn lại, hắn còn xem kịch gì nữa.

"Dừng tay"

Ngay khi thiên tài hai phe càng ngày càng nghiêm trọng, muốn đánh nhau, chỗ cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói ngăn cản.

Gia Cát Thanh bọn họ nhìn về phía cửa, nhìn thấy người kia cùng bọn họ tới Thanh Bình giới, bọn họ nhất thời đều trở nên gò bó lại.

Người này là ai, bọn họ đương nhiên biết rõ, người cùng bọn họ tới Thanh Bình giới, bọn họ có thể không biết thân phận của hắn sao.

Người tới chỉ cho ra một ánh mắt ý bảo, đám người Gia Cát Thanh cứ lui xuống, không được giằng co với thanh niên tuấn kiệt của Thanh Bình giới. Một màn này khiến cho thanh niên tuấn kiệt của Thanh Bình giới ánh mắt hơi kinh hãi, Gia Cát Thanh bọn họ chính là thiên tài trẻ tuổi của liên bang Đại Hạ, một ánh mắt khiến cho bọn họ trở nên ước thúc như thế.

Người đến rốt cuộc là thân phận gì?

Nhìn thấy người tới có khuôn mặt trẻ tuổi như vậy, thêm với bọn họ lại không cảm thức được cảnh giới tu vi của người tới. Trong lòng của bọn họ vô cùng kinh ngạc, không hổ là liên bang Đại Hạ, Ngọa Hổ Tàng Long thật nhiều.

"Quá khiến cho người ta hưng phấn, thật là muốn động thủ với hắn."

Quỷ Kiếm công tử Tây Môn Phong An nhìn thấy người trẻ tuổi kia, hắn hưng phấn, thường khiêu chiến với thiên tài các nơi, hắn biết, người trước mắt này tuyệt đối không phải tất cả thiên tài võ đạo mà hắn đã gặp qua có thể so sánh được.

Trực giác của hắn nói cho hắn biết, người này không phải người mà bây giờ hắn có thể chống lại.

"Các vị, thật là ngại quá, người thế tục chúng ta tới quả thực không hiểu lễ nghĩa, ta thay bọn họ xin lỗi các ngươi."

Gia Cát Thanh bọn họ nhíu mày một cái, bọn họ vốn dĩ không sai, tại sao phải xin lỗi người của Thanh Bình giới, nhưng thân phận của người tới...

"Chúng ta không phải tới gây chuyện, chỉ là đơn thuần vì cầu thức, nếu như các ngươi còn có ý kiến đối với cái này, xin lưu lại họ tên, tông môn của các ngươi."

"Liên bang Đại Hạ chúng ta sau đó sẽ phái người đến cổng thăm hỏi."

Các thiên tài võ đạo của Thanh Bình giới không ngờ rằng người trước mắt này lời nói xoay chuyển, biến thành sự uy hiếp mạnh mẽ. Còn phái người đến cổng thăm hỏi!?

Đây là thăm hỏi, hay là đến cổng diệt tông.

Mặc dù không biết người trước mắt này ở liên bang Đại Hạ là thân phận gì, nhưng nhìn thấy phản ứng của đám người Gia Cát Thanh, bọn họ biết người này bọn họ có thể không đắc tội nổi.

Đụng tới người không đắc tội nổi, bọn họ sẽ không ngốc đến mức đi trêu chọc hắn.

"Hắn là ai vậy, vì sao lại khiến cho đám người Gia Cát Thanh nghe lời như thế?"

Đường Nhạc Huyên tò mò hỏi Hoàng Đông Kiệt.

"Hắn tới rồi, muốn biết hắn là ai, chi bằng ngươi tự mình hỏi hắn đi."

Hoàng Đông Kiệt đương nhiên biết người tới là ai, trừ đệ đệ Hoàng Khải của hắn ra, còn có thể là ai.

Dù cho đệ đệ hắn giống như hắn, ngụy trang che giấu diện mạo thật, hắn cũng có thể vừa liếc mắt qua đã nhìn ra đây là đệ đệ của hắn.

"Ngươi tới làm gì?"

Hoàng Đông Kiệt dùng giọng điệu ghét bỏ nói, ai bảo đệ đệ hắn đến cắt ngang hắn xem kịch...

Hết chương 905.
Bình Luận (0)
Comment