Người của Thanh Bình giới cũng căng thẳng, bởi vì bọn họ nhìn thấy ánh mắt của đám người Chư Cát Thanh trở nên giống như ác lang, đây là coi bọn họ làm con mồi.
Không lẽ người có thân phận thần bí này thật sự có nhiều đan dược như vậy? Hay là nói, hắn là luyện y sư hiếm thấy của liên bang Đại Hạ.
“Mười viên Huyền Cực đan dược quy đổi một viên Địa Cực đan dược, vậy ta có được mười viên Địa Cực đan dược, có phải là có thể quy đổi một viên Thiên Cực đan dược hay không?”
Hạ Thế Cử ánh mắt tràn đầy mong chờ nhìn Hoàng Đông Kiệt.
“Có thể”
Khi Hoàng Đông Kiệt gật đầu nói có thể, đám người Chư Cát Thanh toàn bộ đều sôi sục lên.
Cần phải biết Cực Hoàng đan chính là thuộc về Thiên Cực đan dược.
Người của Thanh Bình giới cũng kinh ngạc, bọn họ đương nhiên biết phân chia đẳng cấp của liên bang Đại Hạ đối với đan dược.
Điều mà bọn họ ngạc nhiên là Hoàng Đông Kiệt lại có thể cầm ra Cực Hoàng đan làm phần thưởng!
Không đợi bọn họ suy nghĩ nhiều, đám người Chư Cát Thanh ánh mắt tràn đầy hung ác toàn bộ đều xông về phía người của Thanh Bình giới.
Đám người Tây Môn Phong An, Hoàng Phù Vũ, An Nhược Hữu thật sự không ngờ rằng người của thế tục lại điên cuồng như vậy, bọn họ không muốn chịu đòn chỉ có thể phản kháng lại.
“Pằng”
Một Thiên Kiêu chi tử của Thanh Bình giới bị đánh bay lăn đến bên chân của hai huynh đệ Hoàng Đông Kiệt
“Ngươi nói là thật chứ, nếu như ta đánh bại người của các ngươi, thật sự có thể quy đổi được đan dược từ trên người của liên bang Đại Hạ các ngươi?”
Thiên Kiêu chi tử từ dưới đất bò dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hoàng Đông Kiệt, như thể đang phán đoán lời mà hắn nói rốt cuộc có phải là thật không. “Đương nhiên có thể, hơn nữa hai huynh đệ chúng ta không chỉ là trọng tài, cũng mà một thành viên của các ngươi, nếu như Thanh Bình giới các ngươi có người có thể đánh bại một trong hai người chúng ta.”
“Trực tiếp có được một viên Thiên Cực đan dược, đánh bại hai người chúng ta, vậy thì hai viên.”
Giọng nói của Hoàng Đông Kiệt không nhỏ, có thể truyền rõ ràng vào tai của mỗi một người ở hiện trường, không nói người khác, ngay cả Thiên Kiêu chi tử kia ánh mắt nhìn về phía hai huynh đệ Hoàng Đông Kiệt cũng trở nên nóng rực, nhưng hắn không phải là kẻ ngốc.
Đánh bại người khác có thể có được đan dược, tìm hai người này gây phiền phức, nguy hiểm quá lớn. Làm không tốt bị miểu sát, ngay cả một viên đan dược cũng không có được.
Hắn không nói hai lời, cúi đầu xông về phía đám người, tìm người của thế tục giao chiến.
“Ca, chủ nhà còn chưa xuất hiện, chúng ta làm như vậy không hay lắm.”
Hoàng Khải không ngờ rằng lòng ham vui của ca ca hắn lại lớn như vậy, khiến cho hiện trường náo loạn lên.
“Quan tâm hắn làm gì, nào, ăn hạt dưa thôi, kịch hay này không thể bỏ qua.” Hoàng Đông Kiệt ngồi xuống một góc, lôi một túi hat dưa ra đưa cho đệ đệ hắn. Hoàng Khải cạn lời, chỉ có thể ngồi bên cạnh đại ca gặm hạt dưa.
“Tằng tổ phụ, không ra ngoài ngăn cản sao, cứ để bọn họ đánh tiếp, Vấn võ quán của chúng ta sẽ bị bọn họ dỡ bỏ mất.”
Ở trong căn phòng bí mật, một thiếu nữ tuổi mưa gần 17 tuổi xuyên qua khe hở của cửa sổ chú ý đến tình huống bên ngoài trường luyện võ. Kỳ quái là, đôi mắt của thiếu nữ xinh đẹp này rõ ràng là che bởi tấm màn đen, bất kể nhìn thế nào, đều khiến người ta cảm thấy nàng là người mù. Theo lý nàng đáng lẽ ra không nhìn thấy được tình huống bên ngoài mới đúng, nhưng những gì phát sinh ở bên ngoài, nàng đều "nhìn" thấy rõ ràng.
Nhìn thấy những thanh niên nhiệt huyết kia đã sắp dỡ bỏ võ quán của nhà bọn họ, nàng ngồi không yên. Bên cạnh nàng còn có một vị lão nhân, chính là chủ nhân của Vấn võ quán, Thiên Tàn Lão Nhân.
So với sự lo lắng của thiếu nữ, Thiên Tàn Lão Nhân lại trầm liễm hơn rất nhiều, hắn miễn phí chỉ đạo người khác không chỉ là vì kết thiện duyên, cũng là vì đầu tư, tuổi thọ của hắn sắp tận rồi, nếu như gia tộc không có hắn, ở Thanh Bình giới cá lớn nuốt cá bé rất khó mà sinh tồn được, vì thế, hắn mới phát nhiệt thừa, đầu tư diện rộng.
Bất kể là Thiên Kiêu chi tử của Thanh Bình giới, hay là thanh niên tuấn kiệt của thế tục, đều là đối tượng đầu tư của hắn, chỉ cần đối tượng đầu tư của hắn có một người một bước lên mây, cái giá mà hắn bỏ ra sẽ không uổng phí.
Hắn cho rằng lần này sẽ giống như quá khứ, sóng yên biển lặng không có khúc chiết, ai ngờ rằng hiện trường lại tới một người mà hắn không nhìn thấu được, mặc dù hiện trường bị nhân loại này làm náo loạn, nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là mục đích của người này là cái gì?
Nếu như là những người khác, hắn sẽ không để ý nhiều như vậy, nhưng người này rõ ràng là cao tầng của liên bang Đại Hạ, cái này không khỏi khiến cho hắn suy nghĩ nhiều.
Cao tầng của liên bang Đại Hạ sẽ không vô duyên vô cớ tới Vấn võ quán, tới chắc chắn có nguyên nhân.
Chẳng lẽ là liên bang Đại Hạ coi trọng hắn, chuẩn bị phương thức hợp tác giống như với thương hội Tần Dương, thu nạp hắn? Hay là hắn phạm vào lợi ích của liên bang Đại Hạ, phái người tới cảnh cáo hắn?
Thiên Tàn Lão Nhân suy nghĩ rất nhiều, vẫn không có một suy đoán chắc chắn.
"Không cần gấp, võ quán bị hủy, vẫn có thể sửa lại, quan trọng là người, Tiểu Nhu, có người nào có thể lọt vào mắt ngươi không?"
Thiên Tàn Lão Nhân không sao cả nói.
"Còn cần quan sát nghiên cứu thêm"
Thiếu nữ không có thẹn thùng, sở dĩ nàng xuất hiện ở nơi này, không chỉ là vì tìm nam nhân, cũng là vì gia tộc.
"Bọn họ ra tay thật sự không nhẹ, từng chiêu một đánh vào mặt, điên rồi."
Hoàng Khải nhìn thấy hiện trường ngoại trừ nữ nhân ra, nam nhân toàn là mặt mũi bầm dập, luôn có loại cảm giác ác ý trả thù lẫn nhau.
Hoàng Đông Kiệt không nói gì, tiếp tục cắn hạt dưa vô cùng hứng thú xem náo nhiệt, trận đánh hội đồng kịch liệt đến thế nào chứ, nhìn thấy bản đá dày trên mặt đất của trường luyện võ nứt ra lõm xuống, không có một khối hoàn chỉnh, cũng biết bọn họ hạ thủ tàn nhẫn đến thế nào.
Nửa giờ trôi qua, mặt đất đầy người nằm, không phải thoát lực, thì chính là bị đánh không bò dậy nổi. Đến bây giờ còn có thể đứng, đều là thiên tài thực lực mạnh mẽ.
Thanh Bình giới chỉ có một người không bị trận đánh hội đồng này lan đến, đó chính là Đường Nhạc Huyên.
Gia Cát Thanh bọn họ ai cũng nhìn ra Đường Nhạc Huyên và Mạt Nhật quan hệ không bình thường, cho nên tất cả bọn họ đều tránh Đường Nhạc Huyên ra, hoặc là né tránh nàng.