Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 957 - Chương 957. Âm Hồn Bất Tán!

Chương 957. Âm hồn bất tán!
Chương 957. Âm hồn bất tán!

“Anh hai, mau đến giúp ta bắt lấy nàng, tuyệt đối đừng làm nàng bị thương!”

Hoàng Khải nhìn thấy bóng dáng của anh trai thì trong lòng kích động, chỉ cần anh trai ra tay là dễ dàng bắt sống Ma Nữ.

“Không, nàng là do ngươi trêu tới, ta mặc kệ!”

Hoàng Đông Kiệt và Hắc Hoàng ngồi cùng nhau, lấy một túi hạt dưa ra từ từ cắn kiểu chuyện đang xảy ra không liên quan gì đến bọn họ.

“Bốp!”

Hoàng Khải lơ đãng bị trứng một cái tát của Ma Nữ, cả người bay ra ngoài.

“Nha nha, đây nhất định là báo thù, nếu không cũng sẽ không đánh nặng như vậy!”

Hắc Hoàng cũng gặm hạt dưa mà Hoàng Đông Kiệt chia sẻ.

Diêm Long thật muốn chết, trên người hắn có hai lão quái vật ngồi lên, khiến thân thể hắn không thể cử động, nếu bị người khác của cục Ngụy Bí nhìn thấy, hắn còn có mặt mũi nào sao?

“Ngươi hẳn là không chỉ nắm trong tay một dị năng đúng không?”

Hoàng Đông Kiệt nhìn đôi tình lữ đánh nhau lại không khỏi tán gẫu với Hắc Hoàng.

“Vẫn là không thể gạt được ngươi, đúng vậy, ngoài sức mạnh điều khiển năng lượng, ta còn có một dị năng gọi là: đoạt xác sống lại!”

“Chính là ai giết ta, ta có thể đoạt xác hắn, thay hắn mà sống!”

“Ngoài việc bị giết có thể đoạt xác, ta còn có thể lấy đi cơ thể của người mà ta đã đánh dấu mà tái sinh!”

“Bởi vì có thể không ngừng đoạt xác sống lại, cho nên ta đã sống rất lâu rồi. Dữ liệu nói ta sống tới hai trăm tuổi cũng đúng. Thân thể này đã hai trăm tuổi!”

“Nếu tính cả quá khứ thì tuổi thật của ta chắc phải hơn một nghìn tuổi!”

“Thời gian dài tích lũy, đó là lý do tại sao thực lực của ta cao hơn nhiều so với các cường giả khác!”

“Nếu ta không gặp một kẻ quái thai như ngươi, ta dám nói mình là đệ nhất thiên hạ!”

Có lẽ là người đồng đạo nên Hắc Hoàng không hề lo lắng gì trước mặt Hoàng Đông Kiệt, bộc lộ dị năng tiềm ẩn của mình cũng không sao.

Không phải hắn tin tưởng Hoàng Đông Kiệt, mà là hắn đã sống lâu như vậy, nhiều chuyện không cần diễn tả bằng lời, một ánh mắt là có thể hiểu được.

Gặp người đồng đạo, chuyện gì cũng có thể tán gẫu.

“Theo như ngươi nói, liên bang Đại Hạ phát hiện ngươi hoàn toàn là một sai lầm, có phải bọn họ đã quấy rầy cuộc sống nhàn vân dã hạc của ngươi không?”

Hoàng Đông Kiệt cười khúc khích đáp.

“Không có gì. Ít nhất người trong liên bang cũng biết yêu trẻ kính già. Nhìn thấy liên bang Đại Hạ thay đổi từng ngày cũng là một loại hưởng thụ!”

Hắc Hoàng cắn hạt dưa nói.

“Ngươi hẳn là không phải đến từ Lam Tinh, ngươi là người xuyên không đúng không?”

Hoàng Đông Kiệt lại thản nhiên nói.

Lần này Hắc Hoàng sửng sốt một chút, làm sao hắn thấy được điều này.

Tuy nhiên hắn nhanh chóng cảm thấy nhẹ nhõm, dựa trên sự hiểu biết của hắn về Mạt Nhật, Mạt Nhật có lẽ sẽ không quá quan tâm đến việc hắn có phải người xuyên không hay không.

“Ngươi thật là đáng sợ, tuy ta không biết vì sao ngươi thấy được nhưng ngươi nói không sai, ta quả thực là một người xuyên không!”

“Thế giới của ta cũng giống như Lam Tinh, có thể nói là một vũ trụ song song!”

“Trái đất, cố hương của ta!”

Lời nói của Hắc Hoàng làm Hoàng Đông Kiệt rung động.

“Chờ một chút, ngươi nói ngươi đến từ trái đất sao?”

“Ừ, có chuyện gì vậy?”

Hắc Hoàng cảm thấy cái tên cố hương khiến tâm trạng của Mạt Nhật dao động khiến hắn có chút ngạc nhiên và tò mò.

Cố hương hắn có sức hấp dẫn gì mà khiến đường đường Mạt Nhật sinh ra tâm cảnh dao động? “Hãy kể cho ta nghe thêm về cố hương của ngươi đi!”

Hoàng Đông Kiệt không nói thêm gì nữa, tiếp tục hỏi.

“Chúng ta tự gọi mình là con cháu của Viêm Hoàng!”

Hắc Hoàng nghe vậy liền giới thiệu ngắn gọn về cố hương của mình.

Có hương vị đó!

Đây là tiếng lòng của Hoàng Đông Kiệt, hắn không chỉ đã đến trái đất nhiều lần mà cố hương ban đầu của hắn cũng là trái đất.

“Cố hương của ngươi có hệ thống lực lượng gì?”

Hoàng Đông Kiệt tiếp tục tìm kiếm sự xác nhận xem đó có phải là thế giới mình từng đến hay không.

“Trước khi xuyên không, ta chỉ là một người bình thường nên ta không biết hệ thống lực lượng ở quê hương mình, nhưng ở đất nước ta có một con thần thú!”

Hắc Hoàng nhớ lại.

“Thần thú à?”

Hoàng Đông Kiệt chợt nheo mắt lại.

“Nói ra ngươi có thể không tin, nhưng con thần thú của chúng ta không phải là long lân quy phượng... trong thần thoại, mà là một con alpaca. Đúng vậy, nó là con alpaca được gọi là lạc đà alpaca!”

Hắc Hoàng vừa nói xong, sắc mặt Hoàng Đông Kiệt liền tối sầm lại.

Hay lắm, thật sự là âm hồn bất tán, ám hắn ba thế giới liên tiếp.

Mặc kệ là vô tình hay gián tiếp, con alpaca này luôn có biện pháp biểu thị sự hiện diện của nó trước mặt hắn.

“Có phải nó được gọi là Thần Của Ta không?”

Hoàng Đông Kiệt hỏi.

“Hê, sao ngươi biết tên thần thú của chúng ta?”

Hắc Hoàng sửng sốt một chút, thần thú ở cố hương bọn họ nổi tiếng như vậy sao, làm sao Mạt Nhật biết được tên thần thú của bọn họ?

“Được rồi, đừng nói nữa, hiện tại ta không có hứng thú với cố hương của ngươi nữa!”

Hoàng Đông Kiệt có chút không vui, mọi người đều có thể cảm nhận được, Diêm Long không khỏi có chút lo lắng.

“Không xong rồi, nghe nhiều bí mật như thế, bọn họ sẽ không giết người diệt khẩu chứ?”

Hết chương 957.
Bình Luận (0)
Comment