“Người khác biên soạn, tại sao ta tìm không bản ghi chép liên quan ở Tàng Thư Các?” Vương Tử Bác thấy kỳ quái, chuyện xưa đặc sắc tuyệt luân như thế này không thể không có chút bình luận nào, sao hắn lại tìm không ra ghi chép có liên quan.
“Một gian Tàng Thư Các có lớn hơn nữa cũng không chứa được hết chuyện xưa trong thiên hạ, nơi có sinh mệnh thì có chuyện xưa, chuyện ngươi không biết còn rất nhiều.”
“Không nói nữa, đó chỉ là một câu chuyện kể mà thôi, nghe vui là được rồi, không thể coi là thật.”
Hoàng Đông Kiệt cười nói.
“Cô trượng, kể xong chuyện này ngươi còn có chuyện xưa nào khác hay không?”
“Ta không cần quá hay, kinh dị như câu chuyện ngươi vừa mới kể là được.”
Vương Quả Nhi được một tấc tiến một thước nói.
“Không có, gì cũng không có, ta đột nhiên ghét kể chuyện, các ngươi đi đi, ta muốn nghỉ ngơi.”
Hoàng Đông Kiệt tối sầm mặt, hắn đã kể mấy tiếng đồng hồ, còn muốn hắn tiếp tục kể nữa, quả nhiên trẻ con khó chiều.
“Cô trượng, thật ngại quá, muội muội còn nhỏ không hiểu chuyện, bây giờ ta dẫn nàng rời đi.”
“Cô trượng, cám ơn hôm nay ngươi đã ở cùng muội muội thời gian dài như vậy, cũng cảm ơn ngươi đã kiên nhẫn kể cho huynh muội chúng ta nghe chuyện dài như vậy, cám ơn.”
Vương Tử Bác rất lịch sự cảm ơn Hoàng Đông Kiệt, sau đó kéo muội muội đi.
Chạng vạng.
“Tiếp tục kể đi, sao ngươi lại dừng lại?”
Trong thư phòng, Vương Thiên Đoan đang nghe nhi tử kể lại câu chuyện lệ quỷ của Hoàng Đông Kiệt, phát hiện nhi tử đột nhiên dừng lại, hắn nóng nảy.
“Phụ thân, ta nhớ không rõ lắm, nếu không ngươi đi nghe cô trượng kể, chỗ cô trượng có phiên bản đầy đủ cốt truyện.”
Vương Tử Bác phát hiện kể chuyện rất đau khổ, hắn mới nghe xong một lần chỉ nhớ rõ đại khái nội dung chính, kêu hắn kể thì hắn có thể kể được bao nhiêu.
“Ngươi bảo ta đi tìm hắn, đùa gì vậy, ta coi hắn như người trong suốt, ngươi muốn ta đi tìm người trong suốt kể chuyện sao?”
“Bớt nói nhảm, nhanh chóng suy nghĩ, nghĩ được bao nhiêu nói bấy nhiêu.”
Vương Thiên Đoan cũng là một người nóng nảy, bảo hắn đi tìm Hoàng Đông Kiệt, hắn làm không được. Vương Tử Bác rất bất đắc dĩ, chỉ có thể nghĩ được gì thì kể đó, kể đứt quãng cuối cùng cũng kể xong.
Hắn cho rằng có thể thả lỏng, ai ngờ hắn mới rời khỏi thư phòng của phụ thân không bao lâu, phụ thân chạy tới lôi hắn đi hậu viện.
“Gia gia ngươi muốn nghe câu chuyện lệ quỷ, ta thật sự không kể ra được, đêm nay ngươi kể lại lần nữa đi.”
Vừa nghe xong Vương Tử Bác rất muốn khóc, vì sao luôn tìm ta, tìm cô trượng không được sao, chuyện xưa này là cô trượng kể, tìm cô trượng không phải tốt hơn sao.
“Tôn tử à, mau kể cho gia gia nghe về cốt truyện phía sau, cuối cùng thế giới ra sao, có bị lệ quỷ nhấn chìm hay không?”
Vương Nguyên Vinh thấy tôn tử tới liền kéo hắn lại, hắn rất tò mò về cái kết của câu chuyện. Vương Tử Bác không còn cách nào khác, chỉ có thể kể lại kết thúc câu chuyện mà Hoàng Đông Kiệt kể.
Một ngày mới đã đến, Vương Quả Nhi lại chạy tới tìm Hoàng Đông Kiệt.
“Bây giờ cho ngươi hai chọn một, ngươi muốn hồ lô đường hay là muốn nghe ta kể chuyện xưa, chỉ có thể chọn một cái.”
Hoàng Đông Kiệt biết nhóc con láu cá này muốn làm gì, quyết định đưa ra đề tài lựa chọn. “Chỉ có thể chọn một thôi sao?”
Vương Quả Nhi chảy nước miếng nhìn hồ lô đường trong tay Hoàng Đông Kiệt, nàng thật rối rắm, đồ ăn ngon nàng khẳng định sẽ không bỏ qua, nhưng chuyện xưa hay nàng cũng muốn nghe.
“Ngươi nói xem!”
Ánh mắt của Hoàng Đông Kiệt dường như đang nói: hai thứ đều muốn, không thể nào.
Vương Quả Nhi vừa nghe xong, hai mắt mở to nhìn Hoàng Đông Kiệt, không nói lời nào, cứ như vậy vừa đáng thương lại uất ức nhìn Hoàng Đông Kiệt.
Cố gắng giả vờ đáng thương để giành được lòng trắc ẩn.
“Giả bộ đáng thương cũng vô dụng, nếu ngươi không chọn, vậy thì cái gì cũng không có.” Hoàng Đông Kiệt có ý muốn thu hồi hồ lô đường trong tay.
Vương Quả Nhi thấy thế quả nhiên nóng nảy, bàn tay nhỏ bé giơ lên đoạt lấy hồ lô đường trong tay Hoàng Đông Kiệt.
Cướp xong nàng bỏ chạy.
“Cô trượng là một người xấu, ta không bao giờ muốn chơi cùng cô trượng nữa.”
Vương Quả Nhi chạy mất bóng, chỉ là không đến ba tiếng nàng đã trở lại.
“Sao lại trở về, không phải nói không bao giờ muốn tìm ta chơi nữa sao, như thế nào, ăn hồ lô đường xong rồi đúng không?”
Hoàng Đông Kiệt cười tủm tỉm nói.
“Cô trượng nghe lầm rồi, sao ta có thể nói ra những lời như vậy, ta nói là ăn xong lại đến.” Vương Quả Nhi cười hì hì, dường như ba giờ trước nàng thật sự chưa từng nói lời đó.
“Thật sao, vậy hộ vệ của ngươi đang cười cái gì?”
Hoàng Đông Kiệt chỉ vào đoàn người Hà Vân Sơn đang cười trộm hỏi.
“Họ vui thì cười thôi, chuyện này không nói lên bất cứ điều gì.”
Vương Quả Nhi trừng mắt nhìn người hộ vệ cười trộm nàng, giận bọn họ cười nàng.
“Cho ngươi, đây là xâu cuối cùng hôm nay, ăn xong là hết.”
“Cảm ơn cô trượng!”
Vương Quả Nhi lấy được hồ lô đường bỏ chạy, những hộ vệ khác vội vàng đuổi theo, Hà Vân Sơn đi ở phía sau.
“Tiểu thư nhà các ngươi thật khiến người ta yêu thích!”
Hoàng Đông Kiệt nói với Hà Vân Sơn chưa đi xa.
Hà Vân Sơn dừng bước, xoay người lộ ra hàm răng trắng với Hoàng Đông Kiệt, sau đó hắn rời đi.
Hắn đang khoe khoang hàm răng trắng của mình với ta sao?
Tuổi tác đã lớn, có một bộ răng trắng rất hay sao, thật nhàm chán.
“Vương gia, đại thế tử cùng nhị thế tử đã gặp mặt, bọn họ sắp đến Quy Vân sơn trang rồi.” Một nhân viên tình báo không thấy mặt nửa quỳ trước mặt Hoàng Đông Kiệt bẩm báo.
“Biết rồi, lui xuống đi!”
Hoàng Đông Kiệt vung tay lên, thân thể nhân viên tình báo trở về chỗ tối biến mất không thấy đâu.
“Linh Nhi, con trai của chúng ta đang đến rồi!”