“Hắn thật đúng là lão bất tử, có thể sống lâu như vậy!”
Tuy Baludoka tham lam và có dã tâm nhưng cũng không phải là người bành trướng, nếu vô tình chọc tức kỵ sĩ Đại Địa thâm tư, hắn nhất định sẽ xin lỗi trước chứ đừng nói đến báo thù.
Vốn dĩ hắn có chút bất an khi nghe Hoàng Đông Kiệt rất có thể là kỵ sĩ Đại Địa thâm tư, nhưng khi nghe được quản gia phân tích có lý như vậy, một kỵ sĩ Đại Địa thâm tư sắp rụng thì có gì phải sợ.
Hắn là quý tộc, bị người khác trêu chọc, làm sao có thể nuốt được tức giận, không biết quý tộc để ý nhất chính là thể diện hay sao.
Tuy muốn báo thù và bắt giữ nữ tinh linh nhưng hắn biết rõ điều kiện tiên quyết phải chờ thực lực của lão bất tử rút khỏi thế một kỵ sĩ Đại Địa thâm tư đã.
“Dùng danh nghĩa của người khác giao một số nhiệm vụ có độ rủi ro cực cao cho công hội Mạo Hiểm Giả, chỉ định đoàn mạo hiểm Phá Hiểu làm. Tiền thưởng điểm cao không thành vấn đề, chỉ cần bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ là được!”
“Lão già đó già rồi, thân thể chắc hẳn có rất nhiều vết thương cũ và bệnh tật tiềm ẩn!”
“Làm nhiều nhiệm vụ có độ rủi ro cao như vậy chắc chắn sẽ khiến vết thương cũ của hắn tái phát, dẫn đến thực lực suy giảm!”
“Hãy để mắt tới bọn họ. Một khi thực lực của ông già đó giảm xuống thì hãy báo cáo ngay lập tức!”
Baludoka không muốn chờ lâu, hắn đã nghĩ ra ý tưởng để đẩy nhanh tốc độ suy giảm thực lực của Hoàng Đông Kiệt.
Vài ngày sau, ý tưởng của Baludoka thất bại, đoàn mạo hiểm Phá Hiểu không nhận bất kỳ nhiệm vụ nào do hắn sắp xếp.
Cho dù hắn có tăng tiền thưởng hay điểm nhiệm vụ phong phú đến đâu, đoàn mạo hiểm Phá Hiểu vẫn không nhận.
Chỉ định nhiệm vụ là hai chiều, đoàn mạo hiểm Phá Hiểu từ chối nhận nhiệm vụ, hắn cũng không thể làm gì được.
Cho đến khi biết được đoàn mạo hiểm Phá Hiểu không nhận nhiệm vụ bọn họ đã lấy được kho báu của băng cướp Con Nhện, có tiền nên mới không nhận nhiệm vụ, hắn rất tức giận, tất cả đều là tiền của hắn!
Thấy sắp xếp nhiệm vụ chỉ định không có tác dụng, lại không muốn chờ đợi thực lực của lão già suy yếu nên muốn thuê sát thủ, sát thủ cường đại thì không thuê được, nhưng sát thủ trình độ khá thì vẫn thuê được.
Không mong sát thủ sẽ ám sát thành công, chỉ cần sát thủ có thể khiến lão già kia thương gân động cốt là được.
Nhưng hắn chưa kịp hành động thì quản gia đã ngăn lại.
Dù sao thì đoàn mạo hiểm Phá Hiểu cũng rất nổi tiếng ở trấn Kerry, không có kẻ thù với ai, người duy nhất có ân oán chỉ có bọn họ mà thôi.
Có sát thủ xuất hiện, đoàn mạo hiểm Phá Hiểu không cần đoán cũng biết chắc chắn đó chính là bọn họ làm.
“Cách này không được, cách kia cũng không được. Chẳng lẽ chúng ta cứ chờ đợi như thế này à?”
Baludoka cau mày nhìn quản gia Moktar Buda.
“Thành chủ, đừng quên hắn không có gia đình, cho nên không có gì phải lo lắng, nếu như bức hắn vào chân tường, hắn cầm đại kiếm xông vào phủ thành chủ liều mạng, cơ nghiệp của chúng ta sẽ bị hủy hoại!”
“Trước khi thực lực của hắn giảm sút, chúng ta không thể làm gì mờ ám được!”
Lời nói của quản gia Moktar Buda khiến Baludoka hoàn toàn bình tĩnh lại, hắn biết rất rõ kỵ sĩ Đại Địa thâm tư không có vướng bận khi liều mạng sẽ đáng sợ đến mức nào.
Có thể nói nếu người như vậy tiến vào giết hắn, những người xung quanh rất khó có thể bảo vệ được hắn.
“Ta biết rồi, ta sẽ chờ ngày hắn thực lực suy yếu!”
Baludoka chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm kiếm trợ giúp từ người phía trên mình, hắn chỉ là một tử tước, ngay cả mặt của nhị hoàng tử hắn cũng không thấy.
Tuy hắn đứng về phe của nhị hoàng tử, là người của nhị hoàng tử, nhưng làm sao nhị hoàng tử có thể nhớ tới một tử tước nhỏ bé như hắn.
Lại càng không thể tìm kiếm trợ giúp từ hầu tước, công tước trong phe của nhị hoàng tử, nếu hầu tước và công tước biết đoàn mạo hiểm Phá Hiểu có một nữ tinh linh, lấy lòng tham của họ, họ chắc chắn sẽ chiếm lấy nàng làm của riêng.
Tinh linh kia là nước cờ đầu của hắn, nhị hoàng tử có thể nhớ tới hắn hay không là tùy thuộc vào nữ tinh linh này.
Sao hắn có thể để cho những hầu tước, công tước khác cướp đi nữ tinh linh này được chứ.
Để đảm bảo, hắn chỉ có thể chọn cách một mình đối phó với đoàn mạo hiểm Phá Hiểu.
“Cộc cộc!”
“Cộc cộc!”
“Cộc cộc!”
Có người gõ cửa trạm dừng chân của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu ầm ĩ. “Ai vậy? Đến đây!”
Coway ngừng chẻ củi bước ra mở cửa, hắn thấy rõ người tới, là một con ma ốm.
Hắn ta gầy như một cây trúc, như thể gió thổi là ngã, hoàn toàn trái ngược với thân hình cao lớn và rắn chắc của Coway.
“Khụ, khụ, khụ!”
Hắn ho rất nặng, cứ ba hơi thở lại ho hai lần, ăn mặc giản dị, nhìn không giống thanh niên hơn hai mươi tuổi chút nào.
Trong ánh mắt hắn hiện lên vẻ bi ai, hắn muốn cực lực che giấu nhưng cũng không che giấu được.
Đôi mắt Coway chớp chớp, cây gậy trức trước mặt trông quen quen, suy nghĩ một lúc, hắn nhớ ra đây chính là cháu trai của Luân Nạp.
Luân Nạp Bối Nhĩ.
“Lão gia tử, mau tới đi, cháu trai của Luân Nạp đến rồi!”
Coway hét vào trong viện.
Hoàng Đông Kiệt nghe tiếng liền đi ra, vừa bước ra liền nghe thấy tiếng ho.
“Khụ khụ, lão gia tử, khụ, chú Coway, mộ của ông nội của ta ở đâu?”
Luân Nạp Bối Nhĩ hỏi.
“Ngươi biết cả rồi sao?”
Hoàng Đông Kiệt hỏi.
“Khụ khụ, mới vừa biết, khụ khụ, băng cướp Con Nhện đã bị tàn sát, đoàn mạo hiểm Phá Hiểu được thăng làm đoàn mạo hiểm Bạch Kim, khụ khụ, đây là chuyện lớn đối với trấn Kerry!” “Khụ khụ, trấn Kerry lớn như vậy. Người ngoài vào hỏi thăm một chút sẽ biết!”
“Khụ khụ, mà lý do đằng sau sự việc này là vì cái chết của ông nội ta, khụ khụ...!”
Bối Nhĩ thực sự là một con ma ốm, vừa nói chuyện vừa ho.