Lúc này Seele đang muốn tiến lên kiểm tra thân thể Bối Nhĩ, Bối Nhĩ nhìn thấy người phụ nữ xa lạ mặc áo choàng trắng có mũ trùm đầu đột nhiên bước tới, hắn theo bản năng lùi lại một bước. “Nàng là thành viên mới của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu. Ông nội ngươi biết nàng. Nàng là bác sĩ. Để nàng kiểm tra tình trạng sức khỏe của ngươi trước đã rồi ta sẽ đưa ngươi đến gặp ông nội!” Hoàng Đông Kiệt nói.
“Khụ khụ, bệnh cũ mà thôi. Ta đã đi xem rất nhiều bác sĩ. Khụ khụ, ngay cả ma pháp sư trị liệu cũng xem qua, chỉ thấy đỡ chút thôi, khụ khụ, rồi lại ho không ngừng!”
Bối Nhĩ biết cả đời ông nội hắn kính trọng ai nhất, chính là lão gia tử trước mắt.
Tuy muốn đến mộ ông nội sớm để gặp ông nội nhưng lão gia tử thì phải kính trọng.
Hắn nói tới nói lui nhưng vẫn chủ động phối hợp với Seele kiểm tra thân thể...
Dưới khoảng cách gần, Bối Nhĩ phát hiện thân phận của Seele là Tinh Linh, điều này khiến cho hắn có chút kinh ngạc, loại nơi nhỏ này tại sao có thể có Tinh Linh, còn gia nhập vào đoàn mạo hiểm mà gia gia hắn từng ở trước đây.
Nhưng mà hắn không ngạc nhiên, học viện Ma Vũ cũng không thiếu sinh viên Tinh Linh, hắn còn cùng một số tổ đội Tinh Linh lướt qua mê cung, hiểu biết đối với Tinh Linh nhiều hơn so với người bình thường.
Hắn không phải người truy hỏi đến cùng, huống hồ nữ tinh linh này là người của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu.
Dù cho hắn còn chưa chính thức gia nhập vào đoàn mạo hiểm Phá Hiểu, bởi vì quan hệ của gia gia, nữ tinh linh này cũng coi như là nửa người nhà.
Ma Lực thật dồi dào!
Cảm giác được ma lực của Seele lưu chuyển, Bối Nhĩ lại kinh ngạc, Ma Lực này còn khổng lồ hơn so với ma lực của tất cả tinh linh mà hắn từng gặp qua ở học viện Ma Vũ.
Giờ khắc này, hắn không thể không nhìn thẳng vào đoàn mạo hiểm Phá Hiểu mà gia gia trói buộc cả một đời.
Trước đây thực lực của hắn nhỏ yếu, nhãn quang thấp, cho rằng đoàn mạo hiểm Phá Hiểu của gia gia chẳng qua là đoàn mạo hiểm ánh chiều tà, cái loại không có tương lai kia.
Hiện tại có học viên thành tài trở về, hắn mới biết được suy nghĩ trước kia của hắn vô tri đến thế nào.
Trước đây Coway thúc trong mắt hắn là một người trung niên lạc phách không đắc chí, hiện tại thì thế nào chứ, hắn có thể cảm giác được áp lực nồng đậm từ trên người của Coway thúc.
Phải biết rằng áp lực mà đại bộ phận đạo sư của học viện Ma Vũ tạo cho hắn đều không có rõ ràng như vậy.
Coway thúc dưới tình huống gãy một cánh tay, thực lực bị hao tổn nghiêm trọng, vẫn tạo cho hắn áp lực như vậy, Coway thúc trước đây rốt cuộc là thân phận gì.
Tinh Linh tiểu thư ma lực khổng lồ, Coway thúc cảm giác áp bách mạnh mẽ, đoàn trưởng gia gia cả đời kính trọng, hắn không nhìn thấu nữa.
Không biết thế nào, vị lão gia tử khí chất nhàn nhã này, luôn khiến cho hắn liên tưởng đến viện trưởng của học viện Ma Vũ.
Dường như nếu phải tìm một người tới đối đầu, ngoại trừ viện trưởng của học viện Ma Vũ ra, hắn không nghĩ ra người thứ hai để đối đầu với lão gia tử.
Cái này liền có chút hù doạ hắn, hắn vội vã đem ý nghĩ này ném sau đầu, viện trưởng của học viện Ma Vũ là ai, đại lục Ma Vũ lại có mấy người đạt được trình độ của viện trưởng học viện Ma Vũ.
Nhưng cho dù như vậy, hắn cũng đoán được lão gia tử thực lực thâm sâu khó lường.
Thành viên của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu, mỗi một người thực lực đều mạnh mẽ hơn người, vì sao thực lực của gia gia hắn lại nhỏ yếu như vậy, chẳng lẽ gia gia biết rõ thực lực chân chính của đoàn mạo hiểm Phá Hiểu, mới mặt dày mày dạn theo đuổi đoàn mạo hiểm Phá Hiểu?
Để sau khi chết, tranh thủ một tư cách vào đoàn cho hắn. Sau mấy hơi, trong đầu của Bối Nhĩ hiện lên vô số ý niệm.
"Bệnh trạng này của ngươi chắc là bệnh di truyền ẩn tính."
Seele thu tay lại đưa ra một kết luận.
"Bệnh di truyền? Khụ khụ, chẳng trách cha ta mất sớm như vậy, không đúng, nếu là bệnh di truyền, khụ khụ, vì sao gia gia ta không sao cả?"
Bối Nhĩ ánh mắt nghi hoặc hỏi.
"Là bệnh di truyền gen lặn, gen lặn đại biểu cho di truyền cách thế hệ, gia gia ngươi không có bệnh trạng, cho thấy rõ gia gia ngươi vận khí tốt."
Seele đáp.
"Như vậy à, vậy bệnh tình của ta, khụ khụ..."
Ai cũng không muốn bệnh tật cả đời, Bối Nhĩ đương nhiên cũng không muốn.
"Trị tận gốc thì ta không làm được, trị liệu thời gian dài có lẽ có thể giảm bớt bệnh trạng, để ngươi bớt ho khan một chút."
Seele nghĩ đến cái gì đó, lại chỉ về hướng Hoàng Đông Kiệt.
"Hắn y thuật mạnh hơn ta, có lẽ hắn có cách trị tận gốc cho ngươi."
Bối Nhĩ nghe vậy nhìn chằm chằm về phía lão gia tử.
"Gia nhập vào đoàn mạo hiểm Phá Hiểu của chúng ta, trong vòng năm năm ta sẽ trị tận gốc cho ngươi."
Vừa rồi Hoàng Đông Kiệt còn dùng năng lực phân tích kiểm tra tình trạng cơ thể của Bối Nhĩ, quả nhiên giống như Luân Nạp nói, thiên phú của cháu trai hắn rất mạnh. Một thân ma lực, ở trấn Kerry cũng chỉ có hai người có thể nghiền ép được hắn, một là Seele, hai là Lina trong công hội.
Về phần hắn, hắn là lão nhân, sẽ không so sánh với thanh niên.
Bệnh tình không thành vấn đề, một hai năm là có thể trị tận gốc, nói năm năm, chỉ là lời thầy thuốc hay nói mà thôi.
"Khụ khụ, thật sao?"
Bối Nhĩ bán tín bán nghi hỏi.
Không phải hắn không tin tưởng lão gia tử, hắn đã từng khám qua rất nhiều y sư.
Không nói những cái khác, chỉ trong học viện Ma Vũ, mục sư cấp bậc đạo sư, Ma Pháp Sư trị liệu, Vu Y...đều từng thử qua. Nếu như hắn có thể khỏi, đã sớm khỏi rồi.
Hoàng Đông Kiệt không nói gì, cho hắn một phát ma pháp trị liệu, trải qua khoảng thời gian nghiên cứu này, ma pháp trị liệu được Hoàng Đông Kiệt nghiên cứu ra được rồi.