Ống gỗ bị Rand bắt được, Bạch Hiển thấy được ánh mắt nuối tiếc của Anya, cười cười, "Tối qua chúng tôi canh gác, hôm nay các cậu đã nắm quyền kiểm soát, các cậu đến canh gác, không vấn đề gì chứ?"
Lời nói của hắn rất có sức nặng, khiến đối phương ngay lập tức bị hạ thấp khí thế, không nói được gì, lặng lẽ quay người rời khỏi chỗ tranh cãi.
Jonathan nâng ánh mắt u ám nhìn Bạch Hiển, Bạch Hiển cười lạnh một tiếng, trực tiếp nhìn lại, không hề sợ hãi.
Jonathan hơi ngạc nhiên, nhướn mày, nở nụ cười, cũng quay người rời đi.
Đội của Anya bị bỏ lại, Anya đang đối diện với Đường Ninh, ngại ngùng cười một cái, "Xin lỗi Đường Ninh, đều là tôi quản lý không nghiêm, đã gây rắc rối cho các cậu." Cuộc tranh cãi lần này khởi nguồn từ sự bất mãn của đội cô về việc Đường Ninh để họ canh gác, "Ra ngoài tôi mời cậu ăn cơm nhé?"
Trong đầu Bạch Hiển đầy dấu hỏi, đã đến mức mời cơm rồi sao?
Vẻ mặt Đường Ninh thản nhiên, "Không cần, không thể nói là rắc rối, chỉ là hơi phiền." Sau đó lại quay đầu nở một nụ cười, "Cậu lại ngủ quên rồi sao? Ngủ đến giờ này, tối còn cần ngủ không?"
Giọng điệu quen thuộc này khiến Anya cảnh giác, sau đó cô liền thấy được một chàng trai xinh đẹp đang đi xuống cầu thang, mỉm cười: "Chậc, chuyện ngủ, có bao giờ là đủ."
Bạch Quỳnh lập tức bổ sung: "Có một câu danh ngôn rằng, sống không cần ngủ nhiều, chết rồi chắc chắn sẽ ngủ say."
Bạch Hiển nghiến răng nghiến lợi, lập tức giơ tay đánh hắn, những người bên cạnh đều đứng xem kịch vui, không khí hòa hợp tới mức chả ai để ý tới Anya.
Trong mắt Anya thoáng hiện một tia ác ý, nhưng nhanh chóng kìm lại, giả bộ bộ dạng tội nghiệp quay về đội của mình, lại gây ra một chút phẫn nộ và châm chọc, tất cả đều không liên quan đến Bạch Hiển.
Hắn khoanh tay, nghiêm túc nhìn Đường Ninh: "Chậc chậc chậc, Đường đội, cậu đang lấy tôi làm lá chắn đấy à."
Đường Ninh không hề ngạc nhiên khi hắn phát hiện ra, mỉm cười nói: "Chỉ một lần thôi, ra ngoài tôi mời cậu uống trà sữa."
Vẻ mặt Bạch Hiển thất vọng, "Được thôi được thôi, trà sữa không đủ, phải có một bữa ăn nữa!"
Đường Ninh rất vui vẻ đồng ý.
Bạch Quỳnh cùng Vương Kha có chút ngơ ngác, Lăng Vị khinh thường nhìn hai người họ một cái, còn Việt Trạch thì cúi đầu, che dấu sự kinh ngạc trong mắt.
Đường Ninh không phải là người có thể dùng người khác làm lá chắn, trước kia chưa bao giờ như vậy, có phải trước đây không có người để chọn không? Vậy bây giờ thì sao?
Lăng Vị và Việt Trạch liếc nhìn nhau, ý nghĩa chỉ có họ mới biết.
Bạch Hiển ngồi bên cạnh hỏi, "Cho nên hiện tại có cái gì để ăn không, cả ngày nay ta chưa ăn gì."
Bạch Quỳnh kì quái hỏi, "Không phải đồ đều ở chỗ em sao?"
Bạch Hiển quay đầu nhìn mặt biển lấp lánh, rồi lại nhìn Bạch Quỳnh, ý nghĩa rất rõ ràng.
Bạch Quỳnh bối rối, "Vấn đề là nhóc báo sẽ không đi bắt cá?"
Mấy người bên cạnh đều nhịn cười, nhìn Bạch Hiển trêu chọc anh trai, Bạch Hiển giả bộ không thấy, "Anh giúp em bắt một con đi được không?"
Bạch Quỳnh nhướng mày, do dự một lúc, thật sự chuẩn bị lật người nhảy xuống biển, Bạch Hiển vội giữ lại, "Ôi anh ơi, chỉ đùa thôi mà, em đã bảo Lam Giáng xuống bắt cá rồi."
Bạch Quỳnh quay đầu lại cười, "Biết ngay em nhất định không nỡ để anh xuống biển."
Vẻ mặt Bạch Hiển ghét bỏ đẩy hắn ra, "Không phải, đi thôi!"
Trong lúc hai người nói chuyện, một con cá nặng mười mấy cân bị ném lên, phát ra âm thanh trong trẻo trên boong tàu.
Nó còn nhảy nhót vài cái, văng ra một mảng nước, Bạch Quỳnh không chút do dự giơ tay bắt lấy, "Ha, nặng ghê, sao đây, nướng hay luộc?"
Bọn họ đều không phản đối, Bạch Hiển miễn cưỡng nói: "Trên lầu không có vỉ nướng ngoài trời sao? Chúng ta lên đó chơi đi?"
Dù sao tối nay không phải họ canh gác, mọi người không phản đối, trực tiếp lên lầu, chỉ là khi đi ngang qua Bạch Quỳnh thì đều vỗ vai hắn.
Bạch Quỳnh không nói nên lời, chỉ còn mình hắn ở lại?
Bạch Hiển xác nhận không sai, mỉm cười nhìn Bạch Quỳnh rồi đi lên lầu.
Bạch Quỳnh mang cá vào bếp, được rồi, ai bảo là số của mình chọn món ăn, đổi người khác thì hắn sẽ không đồng ý.
Hai đội khác chứng kiến họ dễ dàng có được một con cá mà không thể tin được, vì họ sợ trong nước có gì đó, cả ngày chỉ ăn đồ hộp, căn bản không dám xuống biển bắt cá.
Hơn nữa......con cá hình như do ngự thú bắt về, bọn họ không lo lắng à? Cũng không lo lắng cho con tàu à? Vậy thì đó là ngự thú của ai?
Chỉ có hai người mới......
Jonathan và Anya đều có suy nghĩ của mình, trong khi Bạch Hiển và Vương Kha đã trở thành trung tâm thảo luận lại có tâm trạng cực kì vui vẻ đi chuẩn bị những nguyên liệu cần thiết để nướng cá.
Giá nướng đã được đặt, củi đã chuẩn bị, ghế và quạt đã bố trí ở vị trí hợp lý, rồi lục lọi ra vài lọ gia vị từ tủ đồ, bọn họ ngồi chờ Bạch Quỳnh xử lý xong con cá rồi mang ra.
Bạch Quỳnh vừa đi lên liền chống lại những ánh mát đầy mong chờ của tất cả những người đang ngồi, trừ Đường Ninh, hắn giật giật khóe miệng, tức giận nói: "Lại đây bưng cá lên, cá quá to cắt được mấy đĩa lận."
Vương Kha cùng Chu Ngạn nhanh chóng tiếp nhận nhiệm vụ.
Xương cá và nội tạng đều được Bạch Quỳnh vứt đi, nấu canh cần dùng đến bếp, sẽ tốn rất nhiều thời gian, họ đều lười không muốn đối đầu với hai người bên dưới, cứ ăn thịt là đủ, mà lại đủ no.
Bạch Hiển lấy ra vài chai nước khoáng, tự mở ra uống một ngụm lớn, "À, lần sau nếu có hoạt động tập thể, biết đâu chúng ta có thể mang ít nước trái cây và bia."
Những người ở bên cạnh bật cười, Lăng Vị một tay khoác vai hắn, "Em trai, hình như chúng ta không đến đây để nghỉ dưỡng, phải không?"
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, từ sau khi tiểu Kha cùng tiểu Hiển gia nhập đội, chất lượng sinh hoạt của đội cũng được cải thiện đáng kể." Việt Trạch vừa lau mắt vừa cười nói.
Cũng phải, Mạc Tư biết đốt lửa, có nghĩa là họ có thể ăn đồ chín, Hắc Phong là ngự thú trên không có thể đóng vai trò rất lớn trong việc do thám và tìm đường.
Vương Kha cũng cười, "Cứ biết đủ mà sống đi, cậu ấy không nói sẽ mang sữa theo đã là tốt lắm rồi."
Bạch Hiển đỏ mặt nghiến răng nghiến lợi, "Thích uống sữa thì sao, có thể cao lên mà!"
Những người xung quanh đều gật đầu, "Không sao đâu, về đến nhà chúng ta sẽ mua một thùng để vào ký túc xá của em, gày nào cũng uống." Bạch Quỳnh vừa nướng cá vừa trêu chọc em trai.
Bạch Hiển trầm mặc, "Quên đi, chờ em trở về thì đi hỏi ông ngoại, xem đã kiếm được phòng cho em chưa, ký túc xá......Ai......" Một tiếng thở dài chứa đựng muôn vàn ý nghĩa.
Mấy người bên cạnh nhạy bén nhìn lại, Vương Kha đi tới hỏi: "Sao vậy? Người trong ký túc xá bắt nạt cậu à?"
Những người khác cũng bắt đầu lo lắng, Bạch Hiển cười khẽ, "Không phải đâu, chỉ là rất kỳ lạ, hai người suốt ngày chỉ biết ngủ và cãi nhau, còn một người thì miệng lưỡi trơn tru, vừa gặp đã tự nhiên, không khí thật sự là... không thể khen nổi."
Nghe có vẻ không tốt cho lắm.
Đường Ninh trực tiếp mở miệng, "Không sao, đến lúc đó tôi sẽ đi nói chuyện với chỉ đạo viên một chút, để hai cậu đến ở biệt thự của chúng tôi."
??
Lần này đến phiên hai người Bạch Hiển thắc mắc, "Biệt thự gì?"
Lăng Vị giải thích cho họ: "Khi lên năm ba, tức là bắt đầu năm thứ ba, có thể dùng điểm tích lũy để thuê hoặc mua một căn biệt thự ở khu phía sau ký túc xá làm nơi tập hợp cho đội, bất kỳ đội nào mạnh mẽ đều có một căn, biệt thự ba tầng, phòng cũng khá nhiều, hai cậu qua đó chắc chắn đủ ở."
"Đúng vậy, sao không nói sớm, nói sớm thì đã để hai cậu qua đó rồi, tôi nói cho cậu biết, ngày nào tôi cũng gần như chán chết, chỉ có thể đánh nhau với lão nhị, cố tình lão Tam và Lăng Vị lại thấy ồn ào, ai!" Chu Ngạn bắt đầu phàn nàn.
Đường Ninh liếc nhìn hắn một cái, "Hóa ra cậu cũng biết, nếu dám làm hỏng bọn họ, thì chuẩn bị bị đánh đi!"
Việt Trạch lặng lẽ thở dài, nói với Bạch Hiển: "Nhớ tới nói cho tôi biết về chuyện của bát quái đồ nhé!"
Bạch Hiển mỉm cười gật đầu, sau đó nhận lấy thức ăn từ Bạch Quỳnh, "Hmmm, ngon quá!"
Không khí trên đây hòa hợp cho đến tối, trên trời sương mù cuồn cuộn, hoàn toàn không nhìn thấy sao hay mặt trăng, bên dưới người của Tử Vi Tinh đã bắt đầu bố trí phòng tuyến, từng người ngồi thẳng lưng chờ đợi sự tấn công của quái vật.
Nhưng dường như để khiến họ thất vọng, nửa đêm không có một động tĩnh nào, khiến cảnh giác của họ từ từ hạ xuống.
Từng người đã bắt đầu gật gù nhắm mắt nghỉ ngơi, Bạch Hiển, người đã ngủ đủ giấc ban ngày, đang ngồi trên ghế nhìn ra biển không xa, còn mấy người phía sau đều nằm ngủ trên giường được làm từ vài cái bàn ghế.
Đột nhiên, Bạch Hiển cảm thấy đầu óc mình nặng nề, cả người suýt nữa ngất đi, may mà nhờ vào tinh thần lực của long tộc ngăn cản cảm giác này. Sau đó, hắn nghe thấy một giọng hát nhẹ nhàng, du dương, âm thanh trong trẻo, mờ ảo phát ra giai điệu, kết hợp với lời bài hát bằng ngôn ngữ không rõ, thậm chí mang theo một khả năng an thần.
Bạch Hiển chỉ lắng nghe một lúc, đã cảm thấy rất buồn ngủ, nhưng rất nhanh Lam Giáng đã khôi phục từ trong biển đã báo cáo lại – là giao nhân, một đàn giao nhân đang tiến tới đây!
!!
Bạch Hiển lập tức tỉnh táo, quay lại gọi mấy người đang ngủ, nhưng giọng hát thôi miên đã khiến họ hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, Bạch Hiển chạy đến bên lan can nhìn xuống, những người canh giữ bên dưới cũng đã dựa vào lan can mà ngủ!
Khoảng cách giao nhân càng tiến lại gần, những cơn sóng bắt đầu cuộn lên, cùng với tiếng ca mang đến một luồng khí lạnh lẽo.
Bạch Hiển trực tiếp triệu hồi Ngọc Bích,
"Rống——!" Một tiếng rồng gầm thật lớn vang lên giữa đại dương mênh mông, đè bẹp tiếng hát của người cá, nhưng chỉ có thể đánh thức nhóm Đường Ninh đang ngủ trên sân thượng, còn những người ở dưới vẫn ngủ say như chết.
Đường Ninh vừa tỉnh dậy đã nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, hắn chưa bao giờ ngủ say đến thế, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Bạch Hiển.
"Nhanh lên! Gọi người! Có giao nhân đang tiến tới đây!"
Ánh mắt Đường Ninh ngay lập tức trở nên sắc bén, hắn lật người đánh thức Bạch Quỳnh và Vương Kha bên cạnh, rất nhanh, tất cả mọi người đều tỉnh dậy.
------------HẾT CHƯƠNG 63------------
Đã sửa.