Ta Ở Tinh Tế Chấn Hưng Long Tộc

Chương 64

Bạch Hiển đã sớm kêu Ngọc Bích xuống tầng, trên boong lại vang lên một tiếng gầm giận dữ, thành công đánh thức những người của Tử Vi Tinh.

Khi họ đang lầm bầm chửi rủa, đám Đường Ninh liền đi xuống lầu, "Dựa vào các cậu, không biết bao giờ sẽ chết!" Chu Ngạn không ngần ngại chế nhạo.

Jonathan định nói gì đó, nhưng bên cạnh, Rand đã nhíu mày, ghé tai nói gì đó, khiến Jonathan cũng trở nên khó chịu, "Giao nhân?"

Không đợi Rand trả lời, dưới đáy tàu đã truyền đến một chút âm thanh, tiếp theo là tiếng móng tay cào qua, khiến người ta cảm thấy ghê tởm.

Ít nhất Bạch Hiển đã ngay lập tức bịt tai lại, hắn nhạy cảm với loại âm thanh này quá!

Tất cả mọi người tụ tập lại, tạo thành một đội hình phòng thủ.

Nhưng tiếng cào càng lúc càng lớn, mà không có giao nhân nào nhảy lên boong tàu, sắc mặt Đường Ninh biến đổi, nhìn về phía Bạch Hiển, Bạch Hiển cũng đang chuẩn bị quay lại nói chuyện với họ, "Chúng đang phá tàu!"

Tàu mà bị phá thì chết chắc rồi!

Tất cả mọi người đều hoảng loạn một chút, không phải họ nói gì, mà thực sự là số lượng ngự thú hệ thủy quá ít, ngay cả đội của Jonathan cũng không có ai có ngự thú hệ thủy.

Anya lập tức nhảy ra, "Ngự thú của ta là cá mập biển nhưng chắc không thể đối phó với cả bầy giao nhân được!"

Cô vừa nói lời này thì những người bên cạnh vội vàng nói, "Chúng ta có thể hỗ trợ từ trên bờ!"

Anya gật đầu: "Đúng vậy!"

Vừa quay đầu liền nhìn thấy một con cá mập lớn lộ vây lưng lên mặt biển không xa, hung hãn lao về phía đáy tàu.

Nhưng rất nhanh, nó đã bị mười mấy bóng đen vây quanh, sóng nước trong chớp mắt biến thành lưỡi dao, liên tục va chạm với nhau trong nước, nhưng tiếng cào dưới đáy tàu vẫn rất rõ ràng.

Bạch Hiển khẽ động tâm, dưới đáy tàu lập tức cuộn lên một cơn sóng lớn, Lam Giáng thò đầu ra, một cái đầu rồng hiện ra bên cạnh tàu, sau đó vẫy đuôi, trực tiếp làm tan rã nước biển mà giao nhân cùng cá mập đã kiểm soát.

Bạch Hiển ngay lập tức quay lại nói với Đường Ninh: "Nhanh chóng tăng tốc độ! Tránh xa đội quân của chúng!"

Chỉ có điều hôm nay không phải Đường Ninh chỉ huy khoang lái?

Jonathan mặt mày tối sầm dẫn theo Rand đi tới bên cạnh bánh lái, rất nhanh, một lực đẩy suýt nữa đã hất ngã vài người, họ vội nắm tay nhau, bám vào lan can giữ thăng bằng.

Lam Giáng lại một lần nữa ẩn vào biển, những cơn sóng lớn cuộn trào liên tục tiến gần phía sau tàu, nơi được đèn tuần tra chiếu sáng liên tục lóe lên những ánh sáng sắc màu, thỉnh thoảng lấp lánh, chói mắt.

Có lẽ bởi vì giao nhân không phải là người cá thuần chủng nên khi đối mặt với uy áp của long tộc không thể chống cự được, uy áp của Lam Giáng, Mạc Tư được Phao Phao Long giấu trên người Lam Giáng có thể khiến cho nhóm giao nhân này ngừng tấn công và từ từ rút lui.

Rất nhanh, mặt biển trở lại yên tĩnh, "xoẹt" một tiếng, Lam Giáng đặt đầu lên boong tàu, toàn bộ tàu bắt đầu nghiêng.

Một cái đầu khổng lồ, dữ tợn, được phủ bởi vảy, một đôi con ngươi thẳng đứng cứ nhìn chằm chằm vào mọi người trên tàu, sau đó, nó mở miệng, lộ ra những chiếc răng nanh và phun ra một đám thứ đen ngòm.

Sự xuất hiện này ngay lập tức gây ra nhiều tiếng la hét, trong đó có Anya.

Tiếng động làm Lam Giáng giật mình quay lại nhìn, thân tàu lại lắc lư thêm vài cái.

Phía sau ngay lập tức có người hô lên: "Nhanh đuổi nó đi! Tàu sẽ lật đấy!"

Tàu sẽ không lật! Nghe thấy giọng điệu không mấy lịch sự của người đó, Bạch Hiển đảo mắt, đưa tay thu hồi Lam Giáng, trên boong có một xác cá mập đang nằm ở giữa, thông tin từ Lam Giáng: Tôi đã cảnh cáo chúng, với cái giá là một con cá mập, như một sự bồi thường cho việc chủ nhân đã bị công kích tinh thần.

Bạch Hiển khẽ cười: "Vất vả rồi." Lam Giáng đã chiến đấu suốt hai đêm liền, thực sự rất mệt, nó lập tức quay về ngủ dưới gốc cây sinh mệnh.

Bạch Hiển quay lại, nói với người vừa lên tiếng: "Nếu cậu có mắt thì sẽ biết nó vừa mới cứu các cậu! Nếu không có ngự thú của tôi, cả con tàu này đã chìm xuống đáy biển rồi."

Anya rất thức thời, lập tức nói: "Thực xin lỗi, lphản ứng của tôi quá lớn, dù sao đây cũng là lần đầu tiên thấy một......ngự thú đẹp như vậy."

Sự ngập ngừng của cô đã tiết lộ những gì cô định nói, Bạch Hiển không muốn tranh cãi với cô, nhìn về phía người đã nói đuổi đi, ánh mắt rất sắc bén, phía sau Mạc Tư cũng từ từ tiến lên, chậm rãi mở cánh ra.

Vẻ mặt của người nọ không ngừng biến hóa, thẳng đến khi Mạc Tư ở phía sau Bạch Hiển mở rộng đôi cánh, mới cúi đầu, "Xin lỗi, là do tôi quá căng thẳng."

Sắc mặt Bạch Hiển hơi dịu xuống, "Đừng quên, chúng tôi chỉ ra tay một lần, theo tốc độ tàu và bản đồ, có lẽ còn ba ngày nữa mới đến nơi, hy vọng các bạn có thể giữ tinh thần."


Tất cả mọi người đều im lặng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Hiển lần nữa đi lên lầu, theo sau là nhóm Đường Ninh.

Đêm nay, Lam Giáng không thể nghi ngờ là MVP, ngay cả đám Đường Ninh cũng không làm gì, vẫn được Bạch Hiển kịp thời kéo lên.

Bạch Hiển trở lại tầng ba với vẻ mặt trầm tư, nói thật, hắn vẫn còn tức giận nhưng cũng ý thức được đối với người dân của tinh tế, long tộc không được coi như thần bảo hộ. Thậm chí khi xuất hiện còn bị coi là quái vật, nhưng đó không phải là lý do để có thái độ tệ với ân nhân cứu mạng!

Những người ở phía sau lén lút nhìn nhau, Vương Kha thấp giọng bảo: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy Tiểu Hiển tức giận như vậy."

Bạch Quỳnh ấn đầu hắn xuống: "Đừng nói là nhóc, đến tôi bị như vậy cũng sẽ tức giận!"

Việt Trạch gật đầu: "Có vẻ như Tiểu Hiển rất quý trọng ngự thú, nhớ đừng đụng vào điểm nhạy cảm."

Những người bên cạnh điên cuồng gật đầu, lần lượt vào phòng của mình, Đường Ninh cùng Bạch Hiển ở cùng một dãy, giờ đây hành lang chỉ còn lại hai người họ.

Đường Ninh tận mắt thấy Bạch Hiển đứng bên cửa, hít sâu vài lần, rồi trở lại vẻ bình thường, như thể không có chuyện gì xảy ra, thậm chí cảm nhận được người phía sau, còn quay lại cười nói: "Đường đội, vẫn còn sớm, ngủ thêm một chút đi."

Đường Ninh gật đầu, nhìn hắn vào trong phòng thì mới vào phòng của mình, suy nghĩ một hồi, gật đầu nhẹ, hóa ra Bạch Hiển là người như vậy? Bảo vệ, kiên cường, và cũng rất báo thù?

Hắn mỉm cười lắc đầu, ngừng lại việc tìm hiểu về Bạch Hiển.

Ngày thứ ba, khi vài đội tập hợp trên boong, bất ngờ, Jonathan chủ động nói: "Chúng tôi từ bỏ quyền kiểm soát tàu, có ai muốn đảm nhận không?"

Nhóm Đường Ninh đều kinh ngạc ngẩng đầu, trong khi Jonathan thì không hề ngại ngùng nhìn thẳng vào Đường Ninh, mục tiêu của hắn rất rõ ràng, còn Anya bên cạnh vẫn giữ vẻ yếu đuối như thường.

Đường Ninh quay đầu lại nhìn về phía Bạch Hiển, hành động này khiến Jonathan, người đã nghi ngờ từ hôm qua, xác nhận được phỏng đoán của mình, học sinh của Thiên Huyền này không chỉ là người mới nhập đội mà còn là người có quyền lên tiếng nhất ở trong đội!

Bạch Hiển nhìn Anya, trực giác mách bảo hắn rằng người phụ nữ này không đơn giản như vẻ bề ngoài, vì vậy hắn lắc đầu, "Anya tiểu thư cũng là đội trưởng, chắc chắn sẽ có những ý kiến độc đáo trong việc dẫn dắt đội, sao không để cô ấy thử xem?"

!

Lời này vừa nói ra khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc, ánh mắt Jonathan phức tạp, ngay cả Đường Ninh cũng rất bối rối, nhưng rất nhanh hắn liền hiểu được ý của Bạch Hiển liền gật đầu: "Tôi không có ý kiến gì."


Dù Jonathan có chút hoài nghi về khả năng của Anya, nhưng hắn là người từ bỏ trước vì vậy lúc này không có quyền lên tiếng, chỉ có thể trừng mắt nhìn Bạch Hiển rồi xoay người rời đi.

Bạch Hiển nở một nụ cười vô hại, "Vậy là chúng ta lại có thể nghỉ ngơi một đêm nữa, ôi yeah!"

Mặt Anya lập tức từ vui vẻ trở nên cứng đờ, nhóm Đường Ninh nhịn cười rất vất vả.

Quả thật, Anya vừa định cảm ơn Đường Ninh vì đã tin tưởng, thì Bạch Hiển lại nói một câu như vậy, hoàn toàn phá hủy mong muốn chen vào của cô.

Bạch Quỳnh vòng tay qua vai Bạch Hiển cùng Đường Ninh, "Đi thôi đi thôi, hôm nay có ăn cá không? Ai da, quên mang vài trái dừa từ đảo về, nấu cá hầm dừa cho các cậu ăn chắc cũng ngon lắm."

Vẻ mặt Đường Ninh ghét bỏ: "Thôi đi, chỉ mới nghe món gà hầm dừa chứ chưa bao giờ nghe có món cá hầm dừa."

"Ê! Cái này cậu không hiểu rồi! Nguyên liệu có thể hòa hợp với nhau mà!"

"Hòa hợp hình như không phải dùng như vậy đúng không?"

——

Ban đầu, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng để bị gọi dậy bởi Anya trước khi ngủ, nhưng không ngờ rằng, một đêm không mộng mị, ngủ rất say.

Lúc Bạch Hiển tỉnh dậy, trong lòng còn hơi lo lắng, không lẽ mình ngủ quá say, không nghe thấy ai gọi trong đêm?

Hắn vội vàng lao xuống lầu, sau đó liền đối mặt với một khối máu không thể nhận ra ở trên boong tàu, dạ dày lập tức cuộn lại.

Bạch Hiển cố gắng kiềm chế cơn buồn nôn, triệu hồi Mạc Tư đi thăm dò một chút, thế mới biết đây là rong biển tinh?

Đám Đường Ninh nhanh chóng xuống dưới, liền nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Bạch Hiển, bọn họ nhướng mày, liền nhìn thấy được vũng máu, tất cả bọn họ đều dời mắt đi.

Anya mỉm cười mang theo đội ngũ tiến vào, "Buổi sáng tốt lành, tối hôm qua tương đối đơn giản nên tôi không gọi các cậu ra giúp, may mà chúng ta có thể xử lý được."

Bạch Hiển nhanh chóng nhớ tới ngự thú của bọn họ, hệ thủy? Quá ít, hệ mộc? Bất tiện, thậm chí là một loại thực vật có thể phát triển trong nước cũng được.

Loại ngự thú này rất hiếm ở trong chủ tinh, cũng không biết là ngự thú của ai.

Bạch Hiển nhìn quanh mấy người Anya.

"Vậy tối hôm nay tới lượt Đường đội gác đêm, đúng không?"

Bạch Hiển quay đầu lại liền nhìn thấy được Anya đang hỏi Đường Ninh, vẻ mặt Đường Ninh lạnh lùng, "Được, hôm nay qua đi, ngày mai sẽ đến nơi, không cần trải qua đêm nữa, tối nay chắc chắn sẽ có thử thách khó khăn nhất."

"Cậu không có khả năng thì cứ nói thẳng ra đi, còn nói tối nay sẽ rất nguy hiểm." Jonathan từ cầu thang đi xuống, chế nhạo.

Sắc mặt Đường Ninh không đổi, "Cậu nghĩ sao cũng được, đừng có nghĩ rằng tất cả đều dựa vào tôi, kẻo sau này lại trách chúng tôi không nỗ lực."

Jonathan cười nhạo một tiếng, lắc đầu, ý tứ không rõ ràng tránh ra.

Chẳng qua lúc Rand đứng sau đã mỉm cười với Bạch Hiển rồi mới quay đi.

Bạch Hiển: ? ? ?

Vừa quay đầu liền đối mặt với ánh mắt của mấy người Đường Ninh, Bạch Hiển yếu ớt mở miệng: "Tôi không biết cậu ta có ý gì mà?"

Bạch Quỳnh ghét tới mức kéo người lại, "Đi ăn cơm, đã tới giờ ăn rồi, gần như vậy thì có thể ăn cơm sao?"

Trong ngày hôm đó, không khí dần dần trở nên căng thẳng, mặc dù Jonathan chẳng thèm để ý đến lời của Đường Ninh, nhưng trong lòng vẫn cảnh giác hơn, chỉ cần nhìn vào cách ba đội phân bổ trên boong tàu là có thể thấy.

Tất cả mọi người đều rất khẩn trương.

Nhưng dù sao đi nữa, đêm vẫn đến đúng hẹn, bầu trời đêm còn sâu thẳm hơn những ngày trước, như một hồ nước đen đặc, lúc nào cũng phát ra luồng khí nguy hiểm.

------------HẾT CHƯƠNG 64------------

Đã sửa.
Bình Luận (0)
Comment