Tiếng gầm của Ngọc Bích đã không còn mạnh mẽ như ban đầu, từ việc bầy trùng tộc chỉ bị đẩy lùi chứ không bị hất bay có thể thấy rõ điều đó. Những ngự thú của Đường Ninh và những người khác cũng đã tiến tới trợ giúp, bọn họ đều có ngự thú trên cấp 30, và với sự phối hợp ăn ý khi đối mặt với trùng tộc cùng cấp, họ có thể ứng phó một cách dễ dàng, điều này cũng giúp giảm bớt áp lực cho những lính đánh thuê bảo vệ họ.
Đoàn người vừa chiến đấu vừa rút lui, Bạch Hiển may mắn được chứng kiến điều gì gọi là quân đoàn vong linh. Trong đội lính đánh thuê của Tử Thần, hầu hết các ngự thú của bọn họ đều thuộc hệ vong linh, nhưng nổi bật nhất là Tiêu Thành Quân với kị sĩ băng giá. Đây là bộ xương hình người duy nhất giữa nhiều bộ xương khô, nó cầm một cây giáo bằng xương, mỗi khi đi qua một nơi nào đó, đều để lại lớp băng dày.
Cây giáo bằng xương dễ dàng xuyên thủng phòng thủ của trùng tộc, sau đó một cú chọc bay lên đã trực tiếp giết chết trùng tộc, tộc độ không thua kém gì so với Khiếu Thiên và Đường Ninh.
Cả hai bên đều thuộc hệ băng, cuộc tranh đấu có lẽ lại bắt đầu từ đây, Đường Ninh và Tiêu Thành Phong nhìn nhau một cái, đồng thời kết nối tinh thần lực với ngự thú của mình. Đầu tiên, Kỵ Sĩ Băng Giá đã ra vào bảy lần, trực tiếp đánh bay gần như tất cả trùng tộc trên đường đi. Tiếp theo, Khiếu Thiên ngửa đầu lên trời gào thét, lớp băng trên mặt đất ngay lập tức bap trùm lên cơ thể của trùng tộc, khiến chúng bị đông cứng thành những khối băng.
Ở vòng tiếp theo, hai bên đã đổi lượt đi trước, Kỵ Sĩ lập tức đập vỡ những khối băng mà Khiếu Thiên đã đóng băng, vì vậy bọn trùng tộc cứ như vậy bị tiêu diệt.
Bạch Hiển cũng đã thấy được ngự thú của Tiêu Thành Quân, đó là một con Ảnh Sát dường như không có hình thể, toàn thân là một đám sương đen, ở giữa là đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm vào trùng tộc. Sau đó ngay lập tức lặn vào mặt đất, từ bóng dáng của trùng tộc nhảy ra, sương đen hình thành một đôi móng vuốt, trực tiếp xé toạc bụng tương đối yếu ớt của trùng tộc, máu tanh hôi chảy đầy đất, Ảnh Sát lại thò đầu ra từ bóng dáng của một con trùng tộc khác.
Ngọc Bích đã bị bao vây bởi không ít trùng tôc, cộng với Ngộ Không, số lượng trùng tộc quá nhiều, cả hai không kịp sử dụng năng lực, dựa vào khả năng phòng thủ vượt trội của long tộc, bắt đầu sử dụng công kích.
Mỗi lần vung đuôi, đều có thể đánh bay những con trùng tộc xung quanh, sau đó lại phát ra một tiếng gầm, điều này rõ ràng đã tiêu tốn một lượng lớn sức lực của chúng. Rất nhanh, tốc độ của cả hai đã chậm lại, trên người bắt đầu xuất hiện những vết thương.
Số lượng rồng cấp UC ngày càng giảm, Bạch Hiển bận rộn chỉ huy và thu hồi, hoàn toàn không để ý đến phía sau của mình.
Một cơn ớn lạnh ập đến, Bạch Hiển cảm thấy đã không kịp nữa, chỉ có thể nghiêng người sang một bên để cố gắng giảm thiểu tổn thương, chỉ là một tiếng động vang lên từ lưng khi da thịt bị xé rách, nhưng cảm giác đau đớn lại không từ cơ thể truyền đến. Bạch Hiển chậm chạp quay đầu lại, thấy Đường Ninh đang ôm eo của hắn.
Hai người nhìn nhau, một người trong mắt đầy lo lắng, một người trong mắt mang theo sự an ủi. Trùng tộc ở phía sau Đường Ninh lại tấn công, Bạch Hiển há miệng nhưng không phát ra âm thanh, chỉ có Ngộ Không ở bên cạnh đã lao tới, đưa hai người rời khỏi vùng tấn công của trùng tộc.
Đường Ninh không đứng vững một chút nào, ngã vào người Bạch Hiển, máu lập tức thấm ướt quần áo của cả hai. Bạch Hiển ngay lập tức đỡ hắn dậy, lấy băng gạc cố gắng băng bó cho hắn. Khi lật người Đường Ninh lại, nhìn thấy vết thương, Bạch Hiển im lặng.
Từ vai phải đến thắt lưng có một vết thương dài hơn ba mươi centimet, có thể thấy rõ các đường nét cơ bắp, vẫn đang chảy máu ồ ồ. Bạch Hiển ngẩn người một chút, thu băng lại, lấy ra một hộp thuốc cầm máu, tay run rẩy đào một miếng lớn thoa lên vết thương.
Một cảm giác mát lạnh bao phủ vết thương, sau đó cảm giác bỏng rát nóng bỏng dâng lên, Đường Ninh rên rỉ một tiếng, "A Đừng, đừng bôi nhiều như vậy......"
Chỉ là hắn nói muộn, Bạch Hiển đã bôi một lớp thuốc lên mặt cắt của vết thương, rất hiệu quả trong việc cầm máu, vết thương lớn như vậy, nếu máu chảy không ngừng thì sẽ chết người!
Rồi Bạch Hiển lại lấy băng gạc ra, nhưng vết thương nằm ở bên phải, thẳng đứng, thật sự là một thử thách lớn cho kỹ thuật băng bó. Bạch Hiển cầm băng gạc so sánh một hồi lâu, cuối cùng vẫn nhăn mặt hỏi, "Cái này phải băng như thế nào đây?"
Đường Ninh đang nghiến răng chịu đựng sự kích thích do tác dụng của thuốc mang lại, nghe thấy vậy không kiềm chế được cơn giận, liền bật cười thành tiếng, điều này khiến một chỗ trên vết thương lại nứt ra một chút.
Bạch Hiển giật mình một chút, từ bên cạnh lấy một ít cao dán bôi lên, sau khi thành công cầm máu, không vui vẻ gì vỗ vào vai bên kia của hắn, "Nhanh lên! Mùi máu quá nặng, đã thu hút bọn trùng tộc đến rồi!"
Bên cạnh, Ngọc Bích và Ngộ Không đang run rẩy bảo vệ hai người, Khiếu Thiêu bị chọc tức, ngửa mặt lên trời gào thét, xung quanh lập tức trở nên tối tăm, sự tĩnh lặng đen tối khiến cho trùng tộc mất đi mục tiêu.
Chỉ có điều Khiếu Thiên quên mất mình đang phối hợp với người khác, trong sự tĩnh lặng, sau vài giây một tia chớp to như cái thùng nước từ một nơi nào đó phun ra, chiếu sáng vùng tối này, giữa đường nó phân thành vài nhánh, trực tiếp thiêu rụi những con trùng tộc xung quanh thành tro bụi.
Là Trác Tiên Khởi nhanh chóng nghĩ tới những ưu nhược điểm của khả năng này, giúp Thiên Quân kịp thời khắc phục tổn thương. Sau khi các lính đánh thuê khác cũng được nhắc nhở, lần lượt ra lệnh cho ngự thú của mình sử dụng kĩ năng vào đội quân trùng tộc.
Ngay cả khi họ phát động kỹ năng, Khiếu Thiên đã ngừng kiểm soát bóng tối, xung quanh lại khôi phục ánh sáng, khiến cho đội quân trùng tộc không kịp đề phòng liền bị thương nặng.
Lập tức, tinh thần chiến đấu được nâng cao, các lính đánh thuê ngay lập tức tăng cường sức mạnh để đàn áp trùng tộc, tốc độ chạy trốn cũng bắt đầu tăng lên.
Bạch Hiển nhanh chóng băng bó cho Đường Ninh một cách qua loa, thay cho hắn một bộ quần áo khác, kéo hắn đứng dậy, "Đi! Chúng ta đi trước!"
Đường Ninh bị kéo lảo đảo một cái, kịp thời điều chỉnh lại thăng bằng để theo kịp Bạch Hiển, đoàn người lại tiếp tục chạy với tốc độ tối đa, phía trước có một cái dốc lớn, dưới dốc là một khu rừng lửa, chỉ cần có thể trốn vào đó, chắc chắn sẽ có thể ngăn cách được trùng tộc và họ.
Khi bọn họ sắp đến khu rừng, trong đội ngũ trùng tộc bất ngờ xuất hiện một con quái vật khổng lồ, hình dáng của nó từ từ cao lên, cho đến khi che khuất nửa bầu trời, xung quanh không còn ánh sáng, rồi quay lại phát ra một tiếng rít.