Bạch Hiển ngay lập tức chọn "Có!", trận pháp vẫn chưa biến mất ở dưới thân lập tức xoay tròn, khi quân đội đến nơi, những gì họ thấy chính là một bóng dáng màu xanh, từ trận pháp đó lao ra, thẳng hướng lên trời.
Trên không trung, lôi long đang chiến đấu căng thẳng, khi cảm nhận được luồng khí tức quen thuộc, nó không không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm vào con rồng khổng lồ màu xanh đang bay lượn ở đằng xa.
Tuy nhiên, chưa kịp để hai con rồng khổng lồ chào hỏi, lại có hai con trùng tộc giống như trước từ tổ của chúng lao ra, thân hình cao lớn lại che phủ bầu trời.
Quân đội không kịp suy nghĩ về sự huyền bí của trận pháp này, bắt đầu nghiêm túc đối phó với nhiều con trùng tộc xuất hiện cùng với con trùng tộc cao cấp.
Trên không trung, một bóng dáng một xanh một tím đang chiến đấu với trùng tộc, Bạch Hiển đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, cố gắng chống cự nhưng vẫn không thể tránh khỏi.
Chỉ là trước khi bất tỉnh, hắn vô thức nắm chặt một thứ gì đó bên cạnh, nắm rất chặt.
——
Khi Bạch Hiển tỉnh dậy, đầu óc hắn ong ong, một cơn đau dữ dội ập tới. Ngay sau đó là một cảm giác mát lạnh tràn ngập khắp cơ thể, trong đầu vang lên một giọng nói quen thuộc, dịu dàng: "Tiểu Hiển."
Bạch Hiển tỉnh táo lại, "Mạnh Chương!"
Hắn biết, khi nhìn thấy hình bóng xanh đó, hắn đã cảm nhận được một chút, nhưng cảm giác mệt mỏi khiến hắn không thể suy nghĩ hơn, thậm chí còn chưa kịp xác định hai con thú triệu hồi kia là gì thì đã ngã vào hôn mê.
Mạnh Chương cười nhẹ một tiếng, "Đừng lo lắng, cậu triệu hồi chính là tôi và Hống, sau khi triệu hồi có thể trong thời gian ngắn ngủi đạt được sức mạnh cao nhất, bọn tôi đã tiêu diệt cả ba con trùng tộc, những thứ còn lại thì để nhóm ngự thú sư nhân loại giải quyết.
"Hiện tại cậu cần phải nghỉ ngơi, chờ khi nào hồi phục lại nói tiếp."
Mạnh Chương không nói gì thêm, nhưng Bạch Hiển đã rất hài lòng.
"Tiểu Hiển? Em tỉnh rồi? Cười cái gì vậy? Mơ sao?"
Giọng nói của Bạch Quỳnh vang lên bên tai, Bạch Hiển quay mắt nhìn về phía hắn, rồi lại ghét bỏ quay đầu sang hướng khác.
Bạch Quỳnh vừa thương vừa buồn cười, tên nhóc này thật sự chỉ còn biết chuyển động ánh mắt thôi sao?
Bạch Quỳnh cẩn thận đỡ hắn ngồi dậy, tựa vào người mình, "Ai, lần này thực sự dọa chết anh rồi, may là không có chuyện gì."
Ánh mắt Bạch Hiển chuyển động, "Đường Ninh đâu?"
Giọng nói khàn khàn khiến cả hai đều giật mình, Bạch Quỳnh lấy cốc nước cẩn thận hắn uống, "Đừng lo lắng, tướng quân Jobs đã đưa cậu ta đi chữa trị rồi, không sao đâu, em đừng nói, một trong thất long tướng hóa ra là chú của cậu ta! Ai dám tin chứ!"
Bạch Hiển cũng ngây ra, vì vậy người mà hắn thấy trước khi hôn mê đúng là Lôi Long Tướng Quân.
Bạch Quỳnh kéo sự chú ý của hắn trở lại, "Đừng nhìn người khác, nhìn lại bản thân đi, trên người có chỗ nào bị thương không?"
Bạch Hiển uống một chút nước hồi lại, tự ngồi dậy, chỉ là tinh thần vẫn đang lâng lâng, lại bắt đầu ngẩn ngơ.
Trác Tiên Khởi chạy đến, nhìn thấy được một cảnh tượng, Bạch Quỳnh ngồi dưới đất, tay cầm cốc nước như đang đợi người, còn Bạch Hiển ngồi phía trước với ánh mắt trống rỗng nhìn xa xăm, không biết đang nhìn gì, thân thể thì cứ lắc lư.
Bạch Hiển cứ không kiểm soát được cơ thể mình, rồi lắc lư ngã nhào xuống đống cỏ bên cạnh.
Cả hai đều giật mình, chạy lại đỡ hắn, nhìn Bạch Hiển trong trạng thái mơ màng, thở dài, thật là có lẽ vẫn chưa hồi phục kịp.
Trác Tiên Khởi cũng là một trong những người tỉnh táo hiếm hoi, tất nhiên cũng đã nhìn thấy trận pháp kỳ lạ lúc đó, cùng với hai con ngự thú kì lạ được triệu hồi xuất hiện. Chỉ là ông biết nên hỏi cái gì không nên hỏi cái gì, không có ý định đào sâu, gặp tướng quân Jobs và quân đội chỉ nói rằng mình hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, dường như còn có người khác cũng thấy, đã thành công chuyển hướng sự chú ý của họ.
"Đây là đồ hộp quân đội mang đến, đã hâm nóng xong, ăn chút đi." Trác Tiên Khởi đưa đồ trong tay cho hai người.
Bạch Quỳnh nhận lấy một cái, rất thuận tay chuẩn bị cho Bạch Hiển ăn, thìa còn đưa lên trước mắt, Bạch Hiển mới hồi phục được suy nghĩ, mặt đỏ lên nhận lấy đồ hộp và thía, "A! Anh, em tự ăn được mà......"
Bạch Quỳnh thấy thân thể của hắn dường như không có vấn đề gì, cũng mặc kệ, nhận lấy cái còn lại cúi đầu ăn.
Bạch Hiển ngoan ngoãn uống hai ngụm canh, vẫn là canh sườn rong biển, thịt chắc nịch to được cho vào miệng nhai, Bạch Hiển quay đầu hỏi cậu bây giờ là mấy giờ.
Biết rằng đã sáng ngày thứ hai rồi! Bạch Hiển dừng lại động tác nhai, mắt mở to không dám tin, vì vậy mà khoảng thời gian hắn bất tỉnh cũng đã hơn mười tiếng rồi sao?
Hình ảnh chú thỏ nhỏ hoảng sợ khiến hai người bên cạnh đều cười, "Em nghĩ đi đâu vậy, em ngủ cũng lâu rồi, ngoại trừ Đường Ninh, bọn họ cơ bản đều đã dậy rồi."
Bạch Hiển lặng lẽ cúi đầu, tăng tốc độ ăn uống, thở hồng hộc cho miếng cuối cùng vào miệng, rồi khó khăn đứng dậy, "Đường Ninh đâu, em đi xem anh ta một chút."
Trác Tiên Khởi đã đi xử lý chuyện của đội lính đánh thuê, Bạch Quỳnh dẫn hắn đến trước một cái lều.
Mấy người Việt Trạch đang ngồi bên cạnh đống lửa, nhìn thấy hắn mắt họ liền sáng lên, "Tiểu Hiển! Cuối cùng cậu cũng tỉnh!"
Bạch Hiển giả vờ bình tĩnh cười một cái, "Đường ca đâu?"
Việt Trạch cười trả lời: "Vẫn đang ngủ, vết thương trên lưng cậu ta đã xử lý xong rồi, ngủ thêm một chút cũng không sao."
Bạch Hiển gật đầu, ngồi bên cạnh họ, tự trách nói: "Cũng đúng, chính Đường ca đã cứu tôi, suýt nữa thì bị trùng tộc chém làm hai, phản ứng của tôi vẫn quá chậm."
Mấy người bên cạnh đều lắc đầu, "Cậu đã rất lợi hại rồi tiểu Hiển, đôi lại là người khác, bọn tôi cũng sẽ cứu, lão đại chắc chắn cũng không trách cậu." Lăng Vị đến gần an ủi hắn.
Bạch Hiển cúi đầu, tự nhủ, nếu như mình nhận ra nguy hiểm kịp thời, Đường Ninh chắc chắn sẽ không bị thương.
Chu Ngạn cũng lại an ủi một chút, nhưng lúc này lều phía sau đã mở ra, Đường Ninh chui ra từ trong đó, mọi người đều bất ngờ, "Cậu đã dậy được như vậy rồi sao?!"
Chu Ngạn không thể tin được nhìn hắn, sau đó lập tức đứng dậy cố gắng đẩy hắn trở lại.
Đường Ninh dở khóc dở cười, "Tôi không sao, vết thương thực ra cũng không lớn, tôi nằm tới mức mệt mỏi nên đứng dậy đi dạo một chút."
Mọi người đều tỏ ra không đồng tình, Bạch Hiển cũng thế, còn có chút trách cứ.
Đường NInh biết mình đuối lý, động tác cẩn thận ngồi xuống, "Ai, thực sự không sao mà, nếu các cậu thực sự lo lắng, nên lo lắng cho cái bụng của tôi trước đi, nếu tôi nhớ không lầm, đã một ngày rồi tôi chưa ăn cơm?"
Bạch Hiển đứng dậy, "Tôi đi lấy đồ ăn từ cậu!"
Mấy người còn chưa kịp giữ hắn lại, thì đã thấy hắn chạy mất dạng, Chu Ngạn lại tới gần trêu chọc: "Tiểu hài tử đáng thương, nói rằng sức lực của nhóc ấy quá yếu nên mới làm cậu bị thương."
Ánh mắt Đường Ninh lập tức hiện lên vẻ không đồng ý, Chu Ngạn trực tiếp chặn lời hắn, "Chúng ta đều biết, nhưng tiểu hài tử lại không biết, về sau cậu nói lại với nhóc ấy đi."
Đường Ninh im lặng, quyết định chờ về rồi sẽ nói chuyện với Bạch Hiển.
"Tôi cảm thấy vấn đề nghiêm trọng nhất bây giờ là Tiểu Hiển có tìm được đường không?" Bạch Quỳnh cũng chưa kịp ngăn cản, nói một cách yếu ớt, mấy người bên cạnh cũng hiện ra vẻ do dự.
Bạch Hiển sau khi ra khỏi chỗ này mới nhớ, giờ hắn không biết quân đội phân bố ra sao, làm sao mà tìm được cậu?
Đang đứng bơ vơ một chỗ một lúc, thấy Lão Cổ đi qua, Bạch Hiển phấn khích nhảy tới, "Lão Cổ thúc thúc! Dẫn cháu đi tìm đồ ăn với!"
Lão Cổ còn đang đi, thì bị một đứa trẻ tinh nghịch lao tới, nghe thấy vậy thì càng cười, "Ôi trời, tìm chú để lấy đồ ăn à?"
Bạch Hiển lộ vẻ mặt tội nghiệp, "Không được sao?"
Lão Cổ cười lớn, "Được, được, đương nhiên là được, ôi, tự lấy đi, cũng mang một chút cho mấy đứa nhỏ kia nữa nhé, bọn chúng chắc cũng sắp tỉnh rồi."
Bạch Hiển theo ông lấy được đồ ăn, cảm ơn mấy người rồi rời đi quay trở lại trước lều của Đường Trữ, "Đây, mọi người ăn chưa? Ăn rồi thì ăn thêm chút cũng không sao."
Chu Ngạn không khách khí lấy một hộp, Lăng Vị cũng lấy một hộp, Bạch Hiển đưa cho Đường Ninh một hộp, hai hộp còn lại cho Việt Trạch và Vương Kha.
Mấy người bọn họ không nói gì, nhưng bầu không khí rất hòa bình.
Sau một hồi lâu, Bạch Quỳnh mới thở dài một tiếng, nhưng rất nhanh lại thu lại.
Việt Trạch ở bên cạnh liếc hắn một cái, cũng thở dài, sức mạnh của họ vẫn quá yếu, nếu không có người của quân đội kịp thời tới, lần này có khả năng toàn quân bị tiêu diệt ở đây.
Đường Ninh ăn xong hộp, cầm trong tay xoay hai vòng, mới thì thào nói: "Là tôi quá thả lỏng, không nên cùng đội lính đánh thuê vào vòng trong."
Đúng vậy, không biết từ bao giờ mà họ đã đi vào bên trong, chỉ là sức mạnh của đội lính đánh thuê quá mạnh khiến họ lơ là cảnh giác vốn có.
Bạch Hiển vốn định vỗ vai hắn, nhưng hình ảnh vết thương bỗng hiện lên trong đầu, tay dừng lại giữa không trung, rồi rất ngượng ngùng hạ xuống.
Mọi người đều cười, Đường Ninh cũng cười nói: "Nghe nói tiểu ngũ cảm thấy có lỗi vì làm anh trai bị thương nhỉ?"
Cách gọi lâu không xuất hiện khiến Bạch Hiển lập tức đỏ mặt, tức đến nỗi nghiến răng, nhưng không thể đánh hắn, "Không có! Tuyệt đối không có!" Rất cứng rắn.
Đường Ninh nhếch mày, "Thật sao? Nhưng hình như lão nhị nói cậu sắp rụng cả lông mày rồi?"
Trong mắt Bạch Hiển lóe lên sự nghị ngờ, quay đầu nhìn Bạch Quỳnh, khí thế rất nguy hiểm.
Bạch Quỳnh không chút do dự đã bán đứng bạn tốt, "Đừng nhìn anh, không phải anh, là thằng nhóc Chu Ngạn đó!"
Bạch Hiển lại quay đầu nhìn Chu Ngạn, lâu như vậy, mối quan hệ giữa vài người đã ngày càng tốt hơn, cũng không còn ngượng ngùng như trước.
Chu Ngạn lập tức tỏ ra nhún nhường, "Không, tôi sai rồi, là tôi, là tôi, lão đại hiểu nhầm rồi."
Bạch Hiển giữ khí thế được một phút, cuối cùng cũng tan biến, lại ngồi xuống đặt đầu lên đầu gối, buồn bã nói: "Hừ, giá mà tôi có thể triệu hồi Thanh Long sớm hơn thì tốt."
Đường Ninh xoa đầu hắn, "Đừng lo lắng quá, giờ không phải mọi thứ đều ổn sao? Hơn nữa, đời người vô thường, những gì chúng ta có thể làm chỉ là nâng cao sức mạnh của bản thân."
Bạch Hiển gật đầu tán thành, nhưng tinh thần vẫn không tốt.
Lăng Vị thấy vậy, liền hỏi câu mà mọi người đều rất quan tâm, "Vậy hai con đó rốt cuộc là gì vậy? Hình như rất mạnh, hôm qua tôi chỉ nghe thấy một chút âm thanh, mà hoàn toàn không thấy hình dáng."
------------HẾT CHƯƠNG 83------------
Đã sửa.