Tạp Đồ

Chương 214

Tiểu Man nhìn quanh bốn phía, mấy chục người trong đại sảnh đang đồng loạt quay sang nhìn nàng. Bất quá người từng có danh xưng là nữ bạo long như Tiểu Man làm sao phải để ý chuyện nhỏ này? Nàng quơ bản huyễn tạp giáo án Thiên Cánh, lớn tiếng hỏi:

-Ai làm ra vật này vậy?

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, mỗi người một vẻ không giải thích được, không ai đáp lời.

Tiểu Man nhất thời nóng nảy, nhướn mày liễu, đề cao âm lượng:

- Hỏi các ngươi sao không trả lời!

Phía sau Trần Mộ Lô Tiểu Như nhất thời ẩn hiện sát khí, nàng suýt chết trên tay Tiểu Man nên trong lòng vẫn khó chịu. Hiện giờ Tiểu Man chạy đến đêy hò hét, làm nàng thêm bực bội. Âm thầm chuẩn bị hạ sát thủ khi Trần Mộ ra lệnh! Nàng khẽ cười lạnh, thiếu niên này đâu dễ bỏ qua bị người khác ức hiếp. Nàng cùng hắn liên thủ, nữ nhân đáng chết này làm gì có cơ hội mà phản kháng!

Nàng đối với mình vốn đã tự tin, mà đối với thiếu niên này còn tin tưởng hơn nữa.

Tiểu Man hô quát không nể ai, cũng chọc giận đám nhân viên. Chạy đến Thiên Cánh ngay lúc ông chủ có mặt mà hò hét như vậy không phải làm cho họ mất mặt sao?

- Tiểu thư này......

Một nhân viên không nhịn được tiến lên nhắc nhở.

Ánh mắt ác cảm của người chung quanh làm cho Tiểu Man lập tức ý thức được mình đã cư xử thiếu lễ độ. Bất quá trong tổ chức nàng thường hay hoành hành, trừ bỏ thủ lãnh cùng Đến Quả đại ca, những người khác đều bị nàng chà đạp, chuyện nhự vậy nàng vốn coi như bình thường.

- Ai làm?

Tiểu Man không còn đủ nhẫn nại, tay phải chỉ ngang. Chỉ nghe ầm một tiếng thật lớn, trong góc nhà một bàn gỗ đột nhiên nổ mạnh thành vô số mảnh nhỏ, vụn gỗ văng ra chung quanh. Nàng biết rằng một công ty huyễn tạp quảng cáo làm gì có nhân vật cường đại? Cho dù đối phương có tạp tu, nàng cũng không sợ chút nào. Có thể ngang sức nàng, tạp tu phải thuộc các đại công ti.

Chiêu này lập tức có hiệu quả, đám nhân viên lập tức im hơi do khiếp sợ thực lực đối phương nhưng trên mặt đều lộ ra vẻ phẫn nộ. Một ít nhân viên lão luyện mơ hồ lộ ra vẻ hưng phấn mong chờ. Bọn họ đã biết qua thủ đoạn của Trần Mộ, biết ông chủ cũng không phải người dễ chọc.

Quả nhiên, bọn họ nghĩ không sai, Trần Mộ đứng dậy.

- Ngươi là ai?

Câu hỏi bình thản, nhưng lại lộ ra một cỗ áp lực kinh người. Trần Mộ vốn không biết, vô hình chung hắn đã bắt đầu có phong thái của người thủ lĩnh. Từ lúc dẫn theo đám hài tử đi trong sâm lâm.Đến khi vào trụ sở hạ thành, hắn vẫn sắm vai người lãnh đạo. Sau khi tới La Dữu thành, lại làm ông chủ Thiên Cánh, những nếm trãi này làm cho khí chất của hắn xảy ra biến hóa. Chỉ là loại biến hóa này âm thầm, nên Trần Mộ càng vô tình không cảm thấy.

Dù là trước mặt bọn nhỏ trong sâm lâm hay Thiên Cánh hiện tại, hắn cũng không cho mình là người lãnh đạo. Cho nên hắn mới có thể dứt khoát rời khỏi trụ sở mà không lưu luyến. Nên nếu xảy ra tình huống nào tương tự. Hắn cũng rất dễ dàng rời khỏi Thiên Cánh.

Nhưng mặc kệ hắn có phát hiện hay không, loại biến hóa này thật sự tồn tại.

Tiểu Man giật mình nhìn thiếu niên từ trong đám người đi ra. Gã này tuổi còn trẻ, nhưng khẩu khí lại cực lớn. Tiểu Man dù kiêu ngạo, nhưng không ngu ngốc. Những người chung quanh không người nào lộ ra vẻ bất ngờ, nàng lập tức biết rằng, thiếu niên có chút văn nhược này tám chín phần mười là chủ nhân Thiên Cánh, hoặc cũng là nhân vật quan trọng. Mà loại khí thế này nàng chỉ thấy ở Đến Quả đại ca cùng thủ lãnh.

Nàng đột nhiên nheo mắt nhìn mỹ nữ thư ký phía sau thiếu niên.

“Nữ nhân này rất nguy hiểm!” Tiểu Man rùng mình, cao thủ vốn có cảm giác phi thường vi diệu. Trang phục mỹ nữ này nhìn qua hẳn là thư ký, nàng cảm thấy ánh mắt nữ thư ký này có chút quen thuộc, nhưng không nhớ ra đã gặp khi nào.

Bất quá tình huống trước mắt không cho nàng suy nghĩ nhiều, nàng đã phát hiện nữ thư ký ánh mắt nhìn mình bất thiện, phảng phất có thể ra tay bất ngờ.

Thiếu niên này quả nhiên không phải nhân vật đơn giản! Tiểu Man càng thêm khẳng định.

Vô luận là ai, bên người có thể có nữ thư ký kiêm bảo tiêu vừa xinh đẹp mà vừa cường đại, cũng không hề đơn giản. Hiện tại mặc dù nữ tạp tu có rất ít, nhưng vừa tuyệt sắc, vừa có thực lực, vô luận ở đâu đều rất quý hiếm.

Không khi đột nhiên trở nên giương cung bạt kiếm.

Tiểu Man đột nhiên thản nhiên cười, trong phòng tựa hồ chợt sáng vài phần.

- Tiểu nữ tử đường đột do trong lòng quá khẩn trưởng. Xin các vị thông cảm tha lỗi! Ta tên là Tiểu Man, vốn tới đây muốn gặp chế tạp sư chế tạo ra tạp phiến này, ta hy vọng nhờ vị chế tạp sư này chế tạo chiến đấu tạp phiến cho ta.

Tiểu Man ưu nhã thong dong hướng bốn phía hành lễ, thần sắc chân thành. Nàng tin tưởng vì từng động tác lễ phép này là nàng học được từ lão thái bà trong tổ chức.

Mọi người há rộng miệng không tin nhìn Tiểu Man. Đầu óc dường như hóa đá, bọn họ không rõ, cô gái vừa mới dã man mạnh mẽ đột nhiên nhanh chóng biến thành một thục nữ có ăn học. Nhìn Tiểu Man yêu kiều nhã nhặn đứng ở đó, bọn họ hoài nghi chính mình mới vừa bị hoa mắt. Một ít nhân viên trẻ đã hối hận, mới vừa rồi sao mình lại sinh ra ý nghĩ phẩn hận với một cô nương ôn nhu như thế chứ?

Trần Mộ trong mắt cũng hiện lên một tia kinh ngạc, miệng mĩm cười. Phải biết rằng, Lô Tiểu Như vốn cũng không phải hạng người thiện lương, nàng chính là cao thủ trong việc biến hóa khí chất kiểu này. Thật là, Tiểu Man vô tình múa búa trước cửa lỗ ban a!

Trong mọi người, bình tĩnh nhất chính là Trần Mộ. Đương nhiên, bởi vì Duy A không có ở đây.

Trần Mộ lạnh lùng nhìn cô gái có vẽ yêu kiều nhã nhặn vô hại nhưng vô cùng nguy hiểm này! Bởi vì kinh nghiệm xuất thân bần hàn từ lúc nhỏ, hắn từng gặp qua nhiều mỹ nữ xinh đẹp như hoa nhưng lòng dạ độc ác như rắn rết, nên cách đối xử của hắn với nữ nhân rất khác với người thường, dù là mỹ nữ hắn vẩn xem như không.

Không muốn mà gặp, chính là đạo lý này. Hơn nữa đối phương kiêu căng hung dữ, làm cho hắn sinh phản cảm.

- Đây là ta làm.

Trần Mộ lạnh nhạt trả lời, Tiểu Man trên mặt vui vẻ, rốt cuộc tìm được chế tạp sư này, nàng sao có thể không mừng rỡ? Nhưng Trần Mộ nói tiếp một câu giống như tạt một chậu nước lạnh. Dập tắt nhiệt tình trong lòng nàng.

- Nhưng ta sẽ không chế tạo tạp phiến cho ngươi.

Trần Mộ ngữ khí vẫn bình ổn, nhưng kẻ ngốc cũng có thể nghe ra trong lời nói của hắn sự kiên quyết không thể nghi ngờ.

- Tại sao?

Tiểu Man không cam lòng hỏi.

Trần Mộ chẳng muốn giải thích gì. Buông một câu:

- Mời ngươi rời đi. Cám ơn.

Rồi xoay người, tiếp tục công việc.

Tiểu Man trong mắt hiện lên một tia giận dữ, vừa định phát tác, đúng lúc này Lô Tiểu Như ra vẻ lơ đãng đã đứng chắn trước Trần Mộ. Nàng cười nhẹ nhìn Tiểu Man, sảng khoái vô cùng khi thấy Tiểu Man kinh ngạc. Mặc dù trên người vết thương còn chưa lành, nhưng nàng lại không chút nào e sợ Tiểu Man. Càng huống chi. Còn có một thiếu niên cao thâm khó lường ở sau lưng. Nàng ước gì Tiểu Man gây sự, như vậy nàng cũng có thể ra tay không hề cố kị.

Nàng tính toán rất đúng, phi thường đúng, cho nên biểu hiện càng thong dong. Mà loại thong dong này có một chút mùi vị khủng bố, khiến cho vị tiểu thư cường hành như Tiểu Man có chút kiêng kị.

Bất quá Tiểu Man mặc dù kiêu căng, nhưng không phải hạng người ngu xuẩn, biết nếu như phát tác ra. Rất có thể không hay. Bất quá đã biết đối phương là ai, nàng còn nhiều thủ đoạn, không cần phải cấp bách lúc này.

Nàng cười tươi như hoa, hồn nhiên nói:

- Đã như vầy. Tiểu nữ xin cáo từ.

Nói xong cũng không quay đầu lại đi khỏi Thiên Cánh.

Lô Tiểu Như thất vọng, nhưng thấy Trần Mộ không tỏ vẻ gì, bất đắc dĩ trơ mắt nhìn nàng rời đi.

Tiểu Man vừa đi khỏi Thiên Cánh, Trần Mộ liền xoay người. Đi nhanh lên lầu. Lô Tiểu Như tâm trạng máy động. Vội vàng đuổi theo.Mọi nhân viên lại vùi đầu vào công việc, không người nào chú ý tới động thái của ông chủ. Phải nói. Ông chủ làm gì đâu phải việc bọn hắn có khả năng quản được? Hôm nay là lần đầu tiên ông chủ làm việc lâu nhất với bọn họ.

Vừa lên lâu, Trần Mộ lập tức chạy tới nhìn qua cửa sổ, liền thấy không xa lắm Tiểu Man vừa mới bay lên bầu trời.

Trần Mộ không chút do dự cởi áo quần bên ngoài, lấy ra mặt quỷ hoa cho vào miệng nhẹ nhàng cắn.

Lớp màng mềm mại của mặt quỷ hoa lan nhanh trên gương mặt hắn, trong chốc lát đã che khuất hơn nửa khuôn mặt. Lô Tiểu Như nhìn thấy cảnh quỷ dị như thế, nhất thời hãi giật mình suýt nữa la hoảng lên. Nàng cũng chỉ nữ nhân, Tự nhiên thấy một lớp màng sống nhúc nhích từ trong miệng Trần Mộ lan ra gần như bọc kín gương mặt của hắn, trong lòng nhất thời tê dại. Nàng rốt cuộc cũng biết được cách Trần Mộ đeo mặt nạ là như thế nào, nhưng điều này chỉ làm nàng thêm sợ hãi mà thôi.

Chạm đến ánh mắt hoảng sợ của Lô Tiểu Như, Trần Mộ bỏ lại một câu:

- Đứng lại đây.

Lời còn chưa dứt, hắn liền đẩy cửa sổ vọt ra, biến mất không tiếng động.

Sắc trời đã tối dần, người đi đường đã bắt đầu đông đúc hơn lên, trên bầu trời cũng có rất nhiều tạp tu phi hành. Ánh sáng đầy màu sắc xinh đẹp của huyễn tạp quảng cáo cũng bắt đầu xuất hiện, nếu như từ trên không trung bao quát nhìn xuống, La Dữu thành ánh sáng chớp động lấp lánh, như một thành phố không có ban đêm.

Bóng tối dần dần dày đặc giúp cho Trần Mộ dễ dàng ẩn nấp, hắn phi hành sát mặt đất, thỉnh thoảng nhờ vào một vài kiến trúc và địa hình cẩn thận tránh Tiểu Man phát hiện.

Rất ít tạp tu lựa chọn phi hành sát đất, bởi vì nó rất khó khăn, dễ dàng gặp chuyện không may khi va chạm. Cho nên bầu trời thoáng đản mới là nơi tạp tu diễu võ dương oai. Nhưng vì không muốn bị phát hiện sớm, Trần Mộ lựa chọn kiểu phi hành này. Chính vì thế nên hắn thỉnh thoảng phải tránh né các loại chướng ngại vật, như nhà cửa, công nhân tan ca sử dụng khinh tạp về nhà. Khinh tạp bọn họ sử dụng đơn giản và dễ dàng hơn so với Đông Vệ học phủ đệ tử sử dụng, nó không cần cảm giác điều khiển, lại có thể giúp người di chuyển mau hơn mà ít tốn sức.

Trên lý thuyết, tốc độ phi hành sát đất thấp hơn phi hành trên không rất nhiều, nhưng ở đây tốc độ Trần Mộ rất nhanh, luôn bám sát phía sau Tiểu Man.

Hắn muốn biết, Tiểu Man xuất thân từ thế lực nào, bọn họ tại sao lại chú ý tới mình. Mặc dù đối phương là tới cầu xin chế tạp, nhưng Trần Mộ không tin chuyện này. Vừa mới giao thủ trên chiến trường xong, liền bị họ chủ động tìm tới cửa cầu tạp, trùng hợp như vậy là quá vô lý!

Hắn chưa bao giờ thử qua tốc độ điên cuồng như thế khi bay sát mặt đất! Chính xác hơn là hắn cũng không đơn thuần phi hành, vì để tăng tốc độ lên hết mức, hắn đã sử dụng hết sức nhuần nhuyễn tất cả kỹ xảo để có thể đề cao tốc độ.

Gia tốc bước chân, tốc độ cao phiêu phù lướt tới......

Gió vù vù tạt vào tai hắn, Cảnh vật lùi lại rất nhanh trên màng mắt lưu lại vô số tàn ảnh đủ mọi màu sắc.

Trước nay chưa từng có tốc độ này! Trước nay chưa từng có cảm giác mãnh liệt này!

Mỗi một bước, đạn lực thảo dưới lòng bàn chân truyền thêm sức bật hỗ trợ, Trong tầm nhìn cảnh tượng trở nên mơ hồ. Gió thổi rát rạt nhưng hắn không dám nhắm mắt lại. Sức gió áp bức từng bộ phận cơ thể khiến hắn phải huy động tất cả sức lực chống lại.

Thấy khoảng cách giữa mình và Tiểu Man càn lúc càng giãn ra, Trần Mộ quýnh lên, không được! Cứ đà này làm sao đuổi theo kịp! Đáng chết,làm sao mới có thể nhanh hơn? Hắn lúc này cảm giác như đang trong dòng nước chảy xiết, tất cả lực lượng bản thân đều dốc ra, song lực chảy quá mạnh khiến không còn sức lực giãy dụa.

Tuy không như lúc đang rèn luyện, Nhưng lần này cảm giác vô lực thật là mãnh liệt! Tựa như đốm lửa cháy âm ỉ, âm thần thiêu đốt tinh thần của hắn, Nhưng sự ương ngạnh chôn sâu trong thâm tâm hắn lúc này bị kích thích nổi lên! Máu của hắn trong phút chốc sôi trào, tựa như dung nham núi lửa, khiến hắn toàn thân run rẩy!

- Phải nhanh! Nhanh nữa! Nhanh hơn nữa!

Trong bóng tối, đôi mắt Trần Mộ bỗng dưng trợn tròn, khuôn mặt vặn vẹo! Đang đắm chìm trong cảm giác vô lực, thân thể hắn vô thức vạch một động tác dao động như cá đang rẻ nước, tốc độ đang tới mức cực hạn bổng cảm thấy áp lực đột nhiên nhẹ bổng, thân thể tự nhiên lao mạnh về phía trước!
Bình Luận (0)
Comment