Tạp Đồ

Chương 215

Giống như người lạc lối trong bóng đêm chợt nhìn thấy điểm sáng, Trần Mộ trong lòng mừng như điên. Hắn tức đến muốn đánh vào đầu mình, ngày thường rèn luyện sao không biết sử dụng lúc này? Quả thật thực chiến cùng rèn luyện khác nhau xa. Hắn lập tức tập trung tâm trí, thân thể chớp lóe dao động như đồng hồ quả lắc. Nhìn kỹ sẽ thấy thân thể hắn mỗi một lần uốn éo đong đưa rất nhỏ như một làn gợn sóng đi tới.

Áp lực gió bức người đột nhiên giảm đi, cảnh vật chạy lùi cực nhanh, Trần Mộ cực kỳ thoải mái. Sau khi đột phá tốc độ tăng rất nhanh, khoảng cách hai bên nhanh chóng thu nhỏ lại. Người đi đường vô tình nhìn thấy bóng hắn vút qua cũng chỉ tưởng rằng mình hoa mắt.

Phi hành cực tốc trong đêm, Hắn như một con thú săn đêm đang chăm chú quan sát con mồi của mình.

Độ nghi trên tay Tiểu Man đột nhiên vang lên, Nàng mở thông tin tạp, trước mặt bắn ra một đạo ánh sáng.

- Đến Quả đại ca.

Nàng ngọt ngào mỉm cười.

- Ngươi đang ở đâu?

Âm thanh chói tai vang lên.

- Muội đang đến đây, sao vậy? Có chuyện gì sao?

Tiểu Man thắc mắc hỏi. Sắc mặt Đến Quả hơi ngưng trọng, xem như có chuyện. Nàng bất giác ngừng lại, trôi nổi ở giữa không trung. Trên mặt đất Trần Mộ thấy thế, như một con báo, lắc lư hai ba cái liền nhảy vào một chỗ tối. Ẩn trong bóng tối, hắn hết sức cẩn thận khép hờ hai mắt. Hắn không ngờ Tiểu Man đột nhiên dừng lại, hắn không kịp dừng bước, nên hiện tại chỉ cách Tiểu Man không tới năm mươi thước. Khoảng cách này khá nguy hiểm, hơn nữa vùng chung quanh hầu như không có tạp tu nào, nếu không cẩn thận, sẽ bị phát hiện. Tạp tu cỡ Tiểu Man thường thường đều hết sức cảnh giác.

Khoảng cách quá gần, nên Trần Mộ nhìn rất rõ hình ảnh của Đến Quả trước mặt Tiểu Man. Nam tử mặt nạ! Trần Mộ hốt hoảng, tên nam nhân yêu dị này gây cho hắn một ấn tượng sau đậm! trong trận chiến đấu hôm đó, vào thời khắc cuối cùng hắn phát lực hoàn toàn quyết định kết cục trận chiến.

Cái gì, hình như hắn đang nhìn mình? Trần Mộ tưởng rằng mình sinh ra ảo giác. Xa như vậy hơn nữa mình vẫn ẩn thân trong bóng tối, đối phương làm sao có thể dựa vào thông tin tạp mà phát hiện được?

Trong màn hình Đến Quả hai mắt chợt phát sáng. Hắn đột nhiên quát nhẹ:

- Coi chừng phía sau! Có người!

Tiểu Man sửng sốt. Sắc mặt khẽ biến, nàng cùng Đến Quả rất ăn ý, nhất thời sáng tỏ, có mai phục! Không chút do dự, năng lượng thể hình nòng nọc như tia chớp xuất hiện nơi tay.

- Phía sau hướng bảy giờ, đối phương trong bóng tối.

Đến Quả vừa nói, Tiểu Man liền không chút do dự hướng phía bên trái sau lưng phát ra công kích. Hai người phối hợp hết sức ăn ý, Đến Quả nói chưa dứt câu. Tiểu Man đã hoàn thành công kích.

Trong tích tắc khi Tiểu Man phóng thích năng lượng thể hình nòng nọc, Trần Mộ liền cảm nhận được năng lượng ba động, nhất thời thầm kêu hỏng bét. Không kịp suy nghĩ, hai chân phát lực, cả người liền phóng ra như một mũi tên. Phía sau truyền đến một tiếng nổ mạnh làm cho hắn cả kinh, không kịp tự hỏi đối phương làm sao phát hiện ra, đầu óc hắn lúc này, vẫn vô cùng tỉnh táo.

Hắn không sử dụng thoát vĩ toa. Mà giống như u linh chuyển động quanh các vật cản. Hắn biết lúc này rất nguy hiểm, nếu không cẩn thận, có thể sẽ chết trên tay đối phương. Nữ nhân này còn mạnh mẽ hơn Bá Vấn, hơn nữa hiện tại mình cũng chưa tiến vào trạng thái liễm tức. Rồi hắn bổng giật mình, sao trong lòng lại hưng phấn mà không sợ hãi! Trong đáy lòng một luồng chiến ý ngo ngoe nổi lên.

Sao mình lại trở thành như vậy? Trần Mộ có chút hưng phấn. Lại có chút kinh hoàng. Loại trạng thái này đối với hắn rất xa lạ.

Bất quá tình huống không đợi hắn đi tự hỏi chuyện gì không đâu. Hắn đang phải đối mặt với sự công kích liên miên của Tiểu Man.

Tiểu Man vừa nhìn thấy Trần Mộ tâm trạng liền trầm xuống.

- Ta lập tức tới ngay.

Đến Quả nói nhanh, lập tức kết thúc trò chuyện. Hắn cũng không biết rằng ngay lúc chết người này, tinh thần Tiểu Man đột nhiên hoảng hốt.

Người đó! Kẻ trong bóng đêm hơi hơi ngẩng gương mặt mơ hồ, cặp mắt khép hờ! Nàng không biết gọi hắn là gì, cũng không biết hắn là dạng gì, nàng thậm chí chưa giao thủ qua với hắn, dù chỉ gặp thoáng qua trong nháy mắt, bóng hình hắn liền như cơn ác mộng hằn sâu trong đầu nàng.

Nàng không ngờ kẻ địch âm thầm mai phục lại là hắn! Đối phương theo dõi nàng, hay mai phục tại nơi này, vừa lúc bị mình đụng phải? Nàng không cách nào xác định được.

Trần Mộ không biết Tiểu Man xuất hiện tình trạng gì, nhưng hắn nắm bắt cơ hội rất nhạy cảm. Mũi chân điểm liên tục, thân thể của hắn trong bóng tới như một con dơi nhẹ nhàng không trọng lượng lướt đi như một tia ảo giác, quỷ dị phiêu hốt khôn tả. Động tác của hắn nhanh như tia chớp làm người khác không kịp nhìn.

Trong nháy mắt, khoảng cách của hắn cùng với tiểu Man đã không tới mười thước! Trần Mộ lúc này đã hoàn toàn tiến vào trạng thái chiến đấu, trong đầu không có một tia tạp niệm, cái gì sợ hãi hay cái gì cố kị đều bị hắn vứt bỏ. Lúc này hắn trong mắt chỉ có một người: Tiểu Man!

Cảm giác nguy hiểm đột nhiên dâng lên, khóe mắt thoáng thấy Trần Mộ xáp tới, trong lòng kinh hãi! Sao mình lại để bị phân tâm? Không kịp nghĩ nhiều, thân hình vội vàng thối lui, nàng toàn lực ra tay! Một trăm hai mươi năng lượng thể, như một trăm hai mươi đạo ánh sáng chói mắt, hướng Trần Mộ vọt tới.

Chiêu này Trần Mộ đã thấy qua, chính nó đã làm Lô Tiểu Như bị tổn thất nặng, suýt nữa không còn tiên cơ.

Bất quá, Trần Mộ cảm thấy an tâm là hắn không cảm giác thấy mình bị nắm bắt. Đối mặt một nghề nghiệp tạp tu như Tiểu Man, một khi bị nắm bắt, muốn thoát khỏi sẽ không dễ dàng. Giới tạp tu có câu:“Khi ngươi bị nắm bắt, ngươi đã chết.” Trần Mộ chưa từng nghe qua những lời này, nhưng điều này cũng không cản trở hắn hiểu được.

Trần Mộ nhanh như chớp né sang một bên.

Trong bóng đêm hắc ám, một đốm lửa đỏ tươi chợt bùng lên, xé toang bầu trời đêm.

Trần Mộ chỉ cảm thấy một tiếng nổ thật lớn, sức chấn động khiến đầu óc hắn kêu ông ông, khí lưu bức người đánh vào dưới chân làm hắn đứng không vững. Bất chấp bụi bám đầy đầu cổ sau khi chật vật chống lại lực lượng đánh đến, Trần Mộ dán sát mặt đất, vọt vào bóng tối trong góc tường.

Tim hắn đập kịch liệt, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi. Chỉ có hắn mới biết được một chiêu này uy lực ra sao. Cảm nhận này không kẻ bàng quan nào biết được, đến bây giờ trong tai hắn vẫn còn kêu ong ong. Chỗ đứng vừa rồi đã biến thành bằng phẳng.

Chậm rãi hô hấp, tận lực làm cho mình tỉnh táo. hắn tính toán thật nhanh, khoảng cách giữa mình cùng đối phương vì việc vừa rồi lại dãn ra. Hai người hiện tại cách xa nhau mười lăm thước, khoảng cách không xa, nhưng cũng không gần. Mười lăm thước, cho dù tốc độ cực nhanh, thời gian di chuyển cũng đủ cho đối phương phát khởi mấy lần công kích.

Mấy lần công kích......

Trong một khoảng cách ngắn, đối phương không cần nắm bắt cũng có thể đánh trúng mình với sác xuất khá lớn. Càng huống chi, không đợi mấy lần công kích, một lần bị công kích trúng kết quả đã phi thường đáng sợ.

Mình nên làm như thế nào đây?

Tiểu Man trên lưng đẫm mồ hôi, nàng khẩn trương nhìn quét chung quanh. Nàng không biết kích mới vừa rồi có đánh trúng hay không, nhưng nàng không dám tới nhìn. Trong lòng nàng nghĩ là mình không có đánh trúng đối phương, nàng cảm giác được tên trong bóng tối kia nhất định không dễ giải quyết. Cho nên khi hắn không động, nàng cũng bất động vì sợ một cử động nhỏ của mình sẽ tạo cơ hội cho đối phương.

Nhưng làm nàng bất an là, nàng không thấy bóng dáng đối phương. Vụ nổ mãnh liệt vừa rồi quá gần, khiến cảm giác của nàng dao động trong tích tắc liền làm nàng mất đi cảm giác với đối phương.

Nghĩ đến đối phương am hiểu nhất kỹ thuật hắc ám trong bóng tối, nàng liền cảm thấy đắng miệng. Bốn phía tựa hồ đều che giấu vô số nguy hiểm, tựa như vô số độc xà ẩn núp chờ đợi con mồi nạp mạng.

Nàng đã qua rất nhiều lần chiến đấu, nhưng không có lần nào như hôm nay.

Nàng biết áp lực rất lớn của việc đối mặt với một tạp tu thích khách, bởi vì đối phương có thể tùy ý xuất hiện đánh một đòn trí mạng lúc bất ngờ nhất.

Trong bóng tối, Trần Mộ hơi ngưỡng mặt lên, ánh mắt hướngvào bầu trời đêm. Vụ nổ vừa rồi đã kinh động rất nhiều người, đã có vô số tạp tu hướng nơi này bay tới. Hắn hơi giật mình, trận chiến lần trước hình như không có người nào dám lên xem, chẳng lẽ lần này bọn họ đổi tính? Hắn đâu biết rằng, La Dữu thành đã nâng cao phòng bị sau trận huyết chiến vừa qua. Họ cương quyết không để xảy ra lần thứ hai như vậy. Sau trận chiến đã có không ít người chuyển đi các thành thị khác, điều này ảnh hướng rất lớn đến lợi ích nhiều người nên đã diễn ra một sự đoàn kết trước đây chưa từng có của các thế lực trong thành La Dữu. Đương nhiên, trong đó còn có ý loại bỏ Trung Châu tập đoàn.

Nên khi vừa nghe có động tĩnh, vô số tạp tu liên hăng hái hướng nơi này chạy tới.

“Phải động thủ! Nếu không động thủ, sẽ không còn cơ hội”! Trong bóng tối, Trần Mộ thầm hạ quyết tâm, lần này chịu nguy hiểm lớn như vậy, nên hắn không muốn tay không quay về. Chiến ý trước nay chưa từng có xuất hiện trong lòng hắn, tựa hồ thúc giục hắn mau mau động thủ, làm cho hắn trước sau vẫn ở trong một trạng thái phấn khởi mà tỉnh táo kỳ lạ, loại cảm giác tỉnh táo cùng phấn khởi này hỗn tạp một chỗ,làm hắn cảm giác quái dị cực kì.

Hắn vừa cẩn thận di chuyển vừa suy nghĩ chiến thuật công kích, đến khi xác định không sai sót chỗ nào.

Trong bóng tối, Trần Mộ mở choàng mắt. Hai mắt ngưng thần trên nền mặt quỷ, chiến ý lành lạnh.
Bình Luận (0)
Comment