Tạp Đồ

Chương 311

Khi kiểm tra kết thúc sắc mặt Tiếu Ba tuy tái nhợt, nhưng đôi mắt sáng rực. Tắt độ nghi, hắn một bước nhảy đến trước mặt Trần Mộ, vẻ mặt nịnh nọt nói:

- Đại ca, ta với ngươi lăn lộn! Sau này ngươi bảo ta giết ai ta giết kẻ ấy! Ta chính là vũ khí trong tay ngươi, ta chính là roi da ngươi mang theo.....

Mặt Trần Mộ không chút thay đổi, vươn tay:

- Trước hết trả tạp phiến cho ta.

- Khôôông!

Tiếu Ba kêu lên thảm thiết làm cho mọi người đột nhiên tức ngực, suýt nữa hộc máu mà chết. Mà Tiếu Ba lúc này tay trái gắt gao nắm chặt độ nghi trên cổ tay phải, bộ dáng như liệt phụ thề bảo vệ trinh tiết.

Vừa nhìn vẻ mặt Tiếu Ba, Trần Mộ đã vô thức nắm chặt nắm tay.

Tiếu Ba thấy tay Trần Mộ nắm lại, nhất thời giật mình, bùm một tiếng quỳ xuống ôm lấy bắp đùi Trần Mộ.

- Đại ca, thu lưu Tiểu tiếu đi! Cơ thể của ta, tâm linh của ta đã sớm bị đại ca ngươi chinh phục! Chỉ cần đại ca lo cơm, ta không nhận tiền lương, không cần tiền thưởng, không muốn trợ cấp, công kích ta đi đầu, rút lui ta đoạn hậu cuối cùng, ta có thể châm trà rót nước cho ngươi, dọn dẹp giừờng chiếu......

Nghe Tiếu Ba thống thiết biểu lộ, Hề Bình không nhịn được ho nhẹ một tiếng. Trong mọi người, chỉ có hắn hiều ý Trần Mộ. Trần Mộ bắt Tiếu Ba đem trả “Luân” cho hắn mục đích chẳng qua là chuẩn bị giao cho Hề Bình ra giá mà thôi.

Đây là thói quen gần đây Trần Mộ dưỡng thành, chỉ cần gặp phải giao dịch và vân vân, hắn nhất định sẽ giao Hề Bình ra giá. Hề Bình không hổ là chuyên gia đám phán, thâm sâu đến tàn nhẫn, thường thường thấy vậy Trần Mộ thở dài không thôi.

- A! Không nên! Đại ca, chỉ cần ngươi thu lưu ta, ta cái gì cũng đều nguyện ý làm!

Thấy Hề Bình tựa hồ muốn nói, Tiếu Ba lại cực kì ai oán bổ sung một câu.

- Tiểu tiếu a!

Hề Bình đứng ra, ngước mắt kính, chậm chậm nói. Đoạn thời gian này thu hoạch quá khùng, nên hắn luôn đeo một bộ kính mắt để xác định tài liệu.

Tiếu Ba ngơ ngác nhìn Hề Bình.

Hề Bình thản nhiên nói:

- Ngươi nói, ngươi không nhận tiền lương?

Tiếu Ba rung lên, liên tục gật đầu:

- Đúng vậy đúng vậy!

- Ngươi nói. Ngươi không nhận tiền thưởng? không cần trợ cấp?

Mặt Hề Bình càng tươi cười thêm lên.

- Đúng vậy đúng vậy!

Tiếu Ba tựa hồ nhìn thấy cơ hôi hy vọng. Đầu gật lia lịa đến mức người bên ngoài đều sợ cổ của hắn sẽ gãy.

- À ra vậy. Về phần công kích đi trước, đoạn hậu cuối cùng, cái này là vấn đề chiến thuật, ta sẽ không cân nhắc. Tiểu Tiếu a, ngươi chuẩn bị phục vụ mấy năm cho ông chủ đây?

Hề Bình cười tủm tỉm hỏi.

- Ba năm? Không. Năm năm!

Tiếu Ba đầu tiên là vươn ba ngón tay. Bất quá lập tức lại xoè cả bán tay.

Hề Bình nhìn Tiếu Ba liếc mắt một cái, lời nói thấm thía:

- Tiểu tiếu a, cảm giác cường độ của ngươi có phải cấp sáu hay không?

Tiếu Ba giật mình:

- Không có, bất quá chỉ cần nửa năm, nửa năm ta có thể đột phá.

- Àaa!

Hề Bình kéo thật dài giọng, sau đó tiếp tục cười tủm tỉm địa nói:

- Tiểu Tiếu a. Tạp phiến này ngươi cũng thử qua. Ngươi nói, dùng nó chiêu mộ một tạp tu có cường độ cảm giác cấp năm. Nó có thể chiêu mộ được bao nhiêu người?

Tiếu Ba lập tức rũ người:

- Năm người? Mười người?

Tiếu Ba đạt đến tình trạng này, tự nhiên đối vối tạp phiến vô cùng hiều rõ. Tạp phiến giá trị đủ thu nhận hơn mười tạp tu cấp năm. Hắn thậm chí không thể xác định đúng giá trị tạp phiến này.

- Vậy, chúng ta lấy một mức phỏng chừng là năm người đi.

Hề Bình vẫn tươi cười:

- Tiểu tiếu a, ngươi nói, ở đâu ra bốn tạp tu cấp năm cho ngươi đây chứ?

Tiếu Ba đầu lập tức cúi xuống. Cấp năm tạp tu mặc dù không nhiều lắm. Nhưng là không ít. Hắn biết nều mình muốn có tạp phiến này nguyện vọng rất là xa vời. Nếu như dùng tạp phiến này để mời chào tạp tu, hắn tin tưởng dễ dàng có thể mời chào đến tạp tu cảm giác cấp sáu trở lên. Thậm chí còn có thể chiêu mộ tạp tu càng cao cấp hơn.

Cấp bậc tạp phiến cỡ này, chỉ có lục đại mới có khả năng có được, hơn nữa còn là tạp phiến đứng đầu trong lục đại, ngoại nhân muốn nghĩ đến, căn bản là chuyện khó có khả năng.

Hề Bình thản nhiên nói:

- Nhìn ngươi đối với chủ nhân chúng ta sùng bái như vậy địa, ừ, ông chủ cũng tương đối chấp nhận ngươi, nên có thể được cân nhắc một chút.

Tiếu Ba trước mắt sáng ngời, vội vàng nói:

- Ngài nói, ngài nói, điều kiện gì.

- Tiểu tiếu a! Ngươi nói, tạp phiến vốn có thể chiêu mộ năm tạp tu trở lên nếu cho một mình ngươi dùng, chúng ta tổn thất rất lớn a. Ngươi xem, chúng ta hiện tại rất thành ý, vậy ngươi cũng nên biết điều một chút?

Hề Bình vẫn như cũ vẻ mặt cười tủm tỉm.

- Ngài có điều kiện gì cứ nói đi!

Tiếu Ba cắn răng nói. Đại thúc này vẻ mặt cười ôn hòa nhưng khiến hắn trong lòng sợ hãi.

- Sảng khoái! Ta thích giao dịch với người sảng khoái!

Hề Bình than thở một tiếng, ngay sau đó bấm ngón tay tính:

- Tiểu tiếu a, nếu hiện tại chỉ có mình ngươi, như vậy cá nhân ngươi phục vụ phải dài hơn chứ? À, một người năm năm, chúng ta lấy năm người làm mức, con số này chúng ta thiệt hại không ít a. Như vậy chính là hai mươi lăm năm, cái này giá cả hợp lý chứ!

- Hai mươi lăm năm!

Tiếu Ba trợn tròn mắt.

Tiêu Lập Tình cũng trợn tròn mắt, Ba Cách Nội Nhĩ trợn tròn mắt, ngay cả Trần Mộ cũng trợn tròn mắt!

Mọi người nhìn Hề Bình ánh mắt lập tức thay đổi, lão tặc này, thật là tàn nhẫn a! Tiêu Lập Tình thầm kêu may mắn, mình cùng bọn họ không có nhiều lắm sinh ý vãng lai, bằng không, nhìn vẻ mặt hóa đá của Tiếu Ba, nàng không khỏi dâng lên vài phần thương cảm.

Hai mươi lăm năm, cái đó và cả đời phục vụ cơ bản không có khác biệt nhau. Loại thời gian phục vụ này, phi thường hiếm thấy.

Tiếu Ba mặt lúc trắng lúc xanh, trong mắt do dự không chừng.

Hề Bình vẫn cười tủm tỉm, ánh mắt không có chút nào biến hóa, như không nhìn thấy ánh mắt của mọi người:

- Kì thật chúng ta có hại không ít a, chỉ tính năm người, nếu tính mười người thì đó chính là năm mươi năm. Nếu là hai mươi, ồ, như vậy là một trăm năm.

Hề Bình nói làm cho Tiếu Ba biến sắc, cắn răng một cái, rốt cuộc đặt quyết tâm, thanh âm tựa như từ trong hàm răng phát ra:

- Làm!

- Tiểu tiếu quả nhiên là một thanh niên thật tinh mắt a!

Hề Bình vẻ mặt than thở biểu tình, ngay sau đó như ảo thuật đưa ra một tờ giấy:

- À, chúng ta có đem theo hợp đồng giao ước, ừ, ngươi ghi tên, ấn một thủ ấn là được.

Mọi người thừ người ra nhìn Hề Bình, mỗi người ngạc nhiên, người này, lúc nào cũng đem theo hợp đồng hay sao?

Tiếu Ba một khi đã xác định, rất là dứt khoát, không nói hai lời tại hợp đồng lưu lại danh tính và thủ ấn.

- Tiểu tiếu quả nhiên là người thẳng thắn!

Hề Bình cuộn tờ hợp đồng, cười tủm tỉm nói:

- Chúng ta hiện tại chính là cùng hội. Ừ, Hợp đồng này được cơ quan quyền uy cơ cấu cao nhất liên bang xác nhận và bảo vệ, nếu như vi phạm, kết quả sẽ rất bi thảm nga. Còn nữa, Tiểu tiếu mặc dù là tạp tu cấp năm, nhưng vẫn phải đặt dưới sự điều động của an toàn chủ quản Ba Cách Nội Nhĩ. Ừ, trong đội ngũ chúng ta, chỉ có Duy A tiên sinh không cần nghe theo Ba Cách Nội Nhĩ chủ quản. Nếu như Tiểu tiếu muốn hưởng thụ đãi ngộ như Duy A tiên sinh, chỉ cần chịu được mười phút chiến đấu với Duy A tiên sinh mà không bại là được.

Ba Cách Nội Nhĩ nhìn Hề Bình như quái vật, lạnh mình. Cái lão tặc này, thật...... thật sự quá tàn nhẫn! Sau này nghìn vạn lần không thể cùng hắn kết thù, bằng không, chính mình chỉ sợ ngay cả chết cũng không biết chết như thế nào.

Bất quá vì chứng minh lời nói Hề Bình là xác thực, hắn ho nhẹ một tiếng:

- Đúng, có quy tắc này.

Ô Vũ, Trử Nhạc đám người vẻ mặt nhất thời quái dị hẳn lên.

- Như vậy? Tiểu tiếu a, có muốn thử khôn g?

Thanh âm Hề Bình dụ hoặc.

Tiếu Ba nghe thế, nhất thời tinh thần rung lên, từ trên mặt đất nhảy dựng lên, vẻ mặt ngạo nghễ nói:

- Duy A là vị nào? Ta khiêu chiến! Chịu được mười phút? Nói đùa, các ngươi nhìn ta làm sao đánh bại hắn!

Chung quanh tạp tu nhìn Tiếu Ba tựa như thấy đứa ngốc.

Chứng kiến vẻ mặt Tiếu Ba, Trần Mộ nói với Duy A:

- Không nên giết chết.

Đám người Ô Vũ trên mặt càng thêm hào hừng.

Vẻ mặt Tiếu Ba cực kỳ khó chịu, lời nói Trần Mộ rõ ràng cho rằng hắn không thể thắng, điều này làm cho hắn cực kì khó chịu! Hắn quyết định hảo hảo chứng minh chính mình giá trị! Được tạp phiến mới này, hắn cảm thấy chính mình như hổ thêm cánh, cho dù tạp tu cường độ cảm giác cấp sáu ở trước mặt hắn, hắn cũng có thể đánh bại!

Tiêu Lập Tình nghi hoặc khó hiểu. Duy A là vị nào? Nàng căn bản không có ấn tượng. Chung quanh đám tạp tu phản ứng nàng xem thấy, nàng cảm giác được đêm nay thật sự rất kỳ lạ. Khi trước, Ba Cách Nội Nhĩ và Hề Bình hai người lần đầu tiên lộ ra loại vẻ mặt này, nàng còn không tin. Sau đó Trần Mộ cuồng ẩu Tiếu Ba làm cho mọi người mở rộng tầm mắt.

Lần này, bọn họ vừa lại lộ ra vẻ mặt cùng mới vừa rồi đồng dạng! Chẳng lẽ, Duy A thật sự lợi hại như vậy sao?

Hô, mọi người mở ra khoảng cách, lộ ra một khoảng trống.

Mọi người chuẩn bị làm cho hai người hảo hảo tỉ thí một hồi, không nghĩ tới, đột nhiên một bóng người hiện lên. Mọi người chỉ cảm thấy trước mặt một trận gió nhẹ quất vào mặt.

Duy A trực tiếp tiến lên!

Thật nhanh!

Tiếu Ba trừng lớn con ngươi, vừa định nói chuyện, một bàn tay đã nắm cổ của hắn.

Trần Mộ yêu cầu rất đơn giản, chỉ là không nên giết chết hắn. Tay phải niết trên cổ Tiếu Ba, quyền trái không hề báo trước đấm vào tiểu phúc Tiếu Ba.

Tiếu Ba trợn ngược con ngươi, trong miệng không có phát ra thanh âm gì, vẻ mặt thoáng cái cứng ngắc.

Duy A mở tay phải, thu hồi nắm tay, lui về chỗ cũ.

Qua hai giây, Tiếu Ba mới bùm một tiếng, mềm oặt té trên mặt đất, hôn mê.

Duy A động tác động tác mau lẹ, nhanh như tia chớp.

Khi mọi người còn không kịp phản ứng, chiến đấu đã kết thúc. Không người nào đoán Tiếu Ba sẽ thắng, bất quá cũng quá nhanh!

Mọi người nuốt nuốt nước miếng, thầm kêu may mắn là mình không phải Tiếu Ba.

Nắm tay Duy A nặng bao nhiêu?

Trừ bỏ Trần Mộ không ai biết. Chưa thử qua tự nhiên không biết, mà thử qua, trừ bỏ Trần Mộ còn không có người nào còn có thể bình tĩnh nhớ kỹ có có bao nhiêu lực đạo!
Bình Luận (0)
Comment