Tạp Đồ

Chương 312

- Ngươi thật sự không đi cùng chúng ta sao?

Ba Cách Nội Nhĩ nhìn chăm chú Tiêu Lập Tình, nhìn cháu gái của bạn cũ, một thân nữ tử, quản lý một trụ sở như vậy, gian khổ trong đó là cỡ nào.

Tiêu Lập Tình lắc đầu, tươi cười chân thành:

- Đây là tâm huyết của thúc thúc lưu lại, ta không thể bỏ rơi nó. Ta không có gì dã tâm, chỉ muốn đem Hưu tư thương hội kinh doanh tốt. Đại thúc không cần lo lắng cho ta. Ta cũng rất lợi hại chứ!

Không có dã tâm, thật sự cùng Hưu Tư rất giống a. Nhìn vẻ mặt chăm chú của Tiêu Lập Tình, Ba Cách Nội Nhĩ trong đầu hiện ra thân ảnh một trung niên nam tử.

Cảnh còn người mất, hiện tại cũng chỉ còn lại có mình.

Đồng đội năm đó.......

Nghĩ tới đây, trong lòng hắn đau xót. Bất quá trên mặt hắn vẫn duy trì bình tĩnh, lấy ra một số tạp phiến, đưa cho Tiêu Lập Tình:

- Đây là ông chủ bảo ta đưa cho ngươi. Ngươi dùng chúng nó chiêu mộ mấy cao thủ, khá bảo trọng.

Tiêu Lập Tình tiếp nhận tạp phiến, ngọt ngào cười:

- Cám ơn đại thúc, cám ơn ông chủ.

Do dự một chút, nàng nói với Ba Cách Nội Nhĩ:

- Có thể nói, đại thúc chiếu cố Tiếu Ba một chút. Hắn đối với Lập Tình vẫn rất chiếu cố, người này kì thật cũng không tệ.

Ba Cách Nội Nhĩ a a cười:

- Trong tay ta mà, yên tâm tốt lắm, a a!

Cùng Tiêu Lập Tình phất tay cáo biệt, Ba Cách Nội Nhĩ xoay người hắc hắc âm hiểm cười:

- Tiếu Ba tiện nhân này, sớm nhìn hắn không vừa mắt. Hừ, rốt cuộc rơi vào trên tay ta......

Chờ mọi người đi xa, Tiêu Lập Tình mới trở lại trụ sở. Khi nàng nhìn kỹ năm tạp phiến trên tay, lơ đãng thấy mã số trong góc tạp phiến

Nàng nhất thời sửng sốt, Đầu óc như có tia chớp đánh trúng. Đột nhiên nhớ tới một bộ tạp phiến một thời gian trước nhiệt náo oanh oanh liệt liệt, vội vàng lẩm nhẩm xem các tạp phiến còn lại.

Mỗi tạp phiến dưới góc phải, bất ngờ có một vài chữ ấn ký!

- Aaaa!

Đám người Hưu tư thương hội chỉ nghe trong phòng làm việc truyền ra một tiếng thét chói tay tràn ngập vui mừng lẫn sợ hãi!

…..

Ba Cách Nội Nhĩ trở lại đội ngũ, nhìn thoáng qua Tiếu Ba cúi đầu ủ rũ. Hắn đi tới kế bên Hề Bình, nửa cảm khái, nửa là than thở thấp giọng nói:

- Lão Hề, ngươi thật là ngoan độc a!

Hề Bình thần sắc như thường, nhìn thẳng phía trước:

- Chúng ta mà, không phải là giúp chủ nhân giải quyết phiền toái sao. Ta vì không muốn người này trở thành một nhân tố bất an trong đội ngũ, nên làm cho hắn thành thật một ít. Hơn nữa có Duy A tại đây, tư nguyên không thể lãng phí.

Ánh mắt của hắn đột nhiên rơi vào Lô Tiểu Như ôm Tiểu Ngưỡng Tam, ánh mắt trở nên nhu hòa hẳn lên.

- Cũng tốt. Bất quá ngươi đừng xem thường ta. Hừ, rơi vào trên tay của ta cho tới bây giờ không ai thoát khổ. Mới cấp năm tạp tu….. hắc hắc.

Ba Cách Nội Nhĩ bất giác lại sờ vuốt cằm.

- Chuyện an toàn cần phải tính xa, chúng ta không nên ngại sử dụng tất cả mọi cách.

Hề Bình thu hồi ánh mắt. Thản nhiên.

Ba Cách Nội Nhĩ nhếch miệng cười:

- Đúng vậy nhưng thật ra! Hắc hắc. Lần này chúng ta thu hoạch thật đúng là không nhỏ, không nghĩ đám thổ phỉ này quả là béo bở, đáng tiếc thời gian quá ngắn, nếu không chúng ta đem bọn họ lột sạch!

- Ta đã sớm nói mà, Tô Lưu tiểu thư là một bảo vật!

- Nếu không chúng ta mỗi khi đến một chỗ, nên phát động một hồi nghĩa chẩn?

- Không tồi, không tồi, chúng ta hẳn là......

…………

Bôn ba một thời gian, mọi người rốt cuộc cũng tới thiên đông lý khu.

- Vui lòng đưa ra giấy thông hành của các ngươi.

Tạp tu quan chức quản lý cửa khẩu cảnh giác nhìn đoàn người này, rồi nhát mắt cùng đồng bạn. Đồng bạn hắn lập tức hiểu ý, thấp giọng yêu cầu các tạp tu khác cẩn thận đề phòng.

Đội ngũ này ước chừng hơn năm trăm người. Nhìn qua chật vật không chịu nổi, bọn họ cả người quần áo te tua rách nát. Theo lý thuyết, một đội ngũ như vậy, hẳn là dân chạy nạn, nhưng đội ngũ trước mắt này lại gây cho bọn hắn cảm giác cực kì nguy hiểm.

Chung quanh chửa khẩu gần đây tụ tập rất nhiều dân chúng phổ cư khu, do tình thế không yên, làm cho số người muốn tiến vào năm đại hoa khu tăng cao. Nhưng năm đại hoa khu nhất tề từ chối dân chúng phổ cư khu tiến vào. việc này cũng làm cho phụ cận cửa khẩu tụ tập rất nhiều dân chúng.

Đám dân chúng nhìn kinh thị đội ngũ rách nát này. Muốn tiến vào năm đại hoa khu, không chỉ là những chính khách có chút thân phận địa vị ở phổ cư khu. Còn có phú hào gia tài vạn quán. Do vậy từ phụ cận cửa khẩu xuất hiện liên miên không dứt trướng bồng xa hoa. Nơi này mỗi ngày buổi tối ca múa không ngừng, đám phú hào đem sa long tụ hội cũng cùng nhau đưa nơi này.

- Bầy khiếu hóa cũng muốn tiến vào thiên đông lý khu? Ha ha, bọn họ muốn đi vào ăn xin sao?

- Ai biết được, có lẽ bọn họ là muốn kiếm một chút công việc phong phú tại thiên đông lý khu!

Song làm đám phú hào trợn mắt há mồm là, quan tạp tu phụ trách lại cho nhóm người này tiến vào!

- Úc, ta thấy cái gì vậy? Trời ạ! bầy khiếu hóa tử lại được tiến vào! Bọn họ được tiến vào!

- Tiên sinh, các ngươi xem a, chúng ta thấy không công bằng! Đàn mao trùng khiếu hóa được dễ dàng cho qua, mà chúng ta thì sao? Chúng ta là tinh anh thượng lưu xã hội, lại bị ngăn cản tại đây. quả thật là không chịu được.

Đám phú hào lập tức quát tháo om xòm, cuối cùng bọn họ đề cử ra Ước Khắc tiên sinh đại diện đi cùng quan tạp tu tranh luận.

Ước Khắc tiên sinh là một lão giả hơn sáu mươi tuổi, hắn có kinh nghiệm khá phong phú.

Ước Khắc tiên sinh lấy tay chỉ vào đội ngũ chưa đi khuất:

- Tôn kính đại nhân, ta mạo muội hỏi một chút, bọn họ tại sao có thể tiến vào, mà chúng ta lại bị cách trở ở đây lâu như thế?

Quan tạp tu nhìn lướt qua Ước Khắc tiên sinh:

- Bọn họ có giấy thông hành, các ngươi có không?

- Bọn họ có giấy thông hành?

Ước Khắc tiên sinh không ngờ sẽ gặp lý do này, lắp bắp nói:

- Họ.. Đám ăn mày này cũng có giấy thông hành?

Quan tạp tạp tu sắc mặt đột nhiên lạnh lẽo:

- Cẩn thận lời nói của ngươi, tiên sinh. Bọn họ có được giấy thông hành của kinh đô là cư dân hoa khu cao quý, ngươi nói năng có thể coi là khiêu khích người của hoa khu chúng ta.

Thấy Ước Khắc tiên sinh trắng bệch sắc mặt, vị tạp tu này hừ lạnh:

- Đám ăn mày? Không biết chính là không biết, đội ngũ ăn mày này đủ quét sạch mọi người các ngươi nơi này! Hoa khu chúng ta không có phế vật, tiên sinh tôn kính!

Nói xong, vị tạp tu này liền xoay người rời đi.

………….

- Nơi này thật là Pha đế nhĩ mạn trấn?

Ba Cách Nội Nhĩ nhìn trước mắt, thì thào tự nói.

Xa xa nhìn lại, một tòa thành thị quy mô to lớn xuất hiện trước mắt mọi người. Thành thị này thành lập tại một bình nguyên rộng lớn. Cho nên cho dù cách nó còn rất xa, cũng vẫn có thể cảm nhận được nó đồ sộ cỡ nào.

- Thành thị này lớn gấp năm lần thành La Dữu, phồn vinh cở mười lần trở lên.

trong thanh âm Hề Bình tràn ngập hưng phấn. Đối với một thương nhân khôn khéo mà nói, một tòa thành thị phồn hoa cũng đồng nghĩa với vô số cơ hội mua bán, vô số tài phú,

- Đây mà là trấn sao?

Tiếu Ba hiển nhiên cũng bị cái trấn nhỏ được xưng là Pha đế ngươi mạn trấn hù dọa phát khiếp.

Trên bầu trời, thỉnh thoảng từng đám tạp tu thành quần kết đội gào thét bay qua.

Ngẫu nhiên mấy vị tạp tu phi hành tốc độ cực nhanh, làm cho phía dưới mọi người hãi hùng khiếp vía. Nhất là Tiếu Ba, hắn là tạp tu chính cống trong mọi người, cảm thụ càng thêm mãnh liệt. Chỉ nhìn thấy sắc mặt hắn chợt trắng, chợt xanh. Rất có ý tứ.

- Thiệt nhiều tạp tu a!

Ba Cách Nội Nhĩ đã không biết lần thứ mấy phát ra cảm khái.

Tạp tu đúng là vô cùng nhiều, càng tới gần pha đế ngươi mạn trấn điểm ấy càng thêm rõ ràng. Càng tới gần thành thị, càng nhiều ngã tư đường phồn hoa. Vô số tạp tu lui tới, thần sắc vội vã.

Làm cho người ta cảm thấy nơi này tựa như bến tàu lượng giao dịch hết sức lớn, vô số đội thuyền vào ra.

Nhiều nhất là một lần, trên bầu trời bay qua hơn một ngàn tạp tu, rậm rạp như một đám ngựa trời, đám người Trần Mộ đều hít vào một luồng hơi lạnh.

Cho tới bây giờ, chỉ có Duy A ánh mắt không thay đổi, còn ngay cả Trần Mộ cũng hơi mất tự nhiên.

Thành thị bên ngoài không phải thôn quê, mà là tầng tầng hoa cỏ, lâm viên, sông ngòi đang xen, tựa như ràng buộc bắt bọn nó chuỗi lên.

Trong không khí tràn ngập mùi hoa thấm đượm, Từng mãng nga hoàng, hỏa hồng, u lam, tựa như do bậc đại sư thoải mái vẽ loạn. Lần đầu tiên chứng kiến kỳ cảnh quy mô như thế, mọi người vẻ mặt rung động. Mà như Tô Lưu Triệt Nhu, Nhữ Thu mấy người phụ nữ, thì mỗi người trong mắt lộ vẻ vui thích.

Pha đế ngươi mạn trấn là một trấn nhỏ thuộc về khu phi băng tuyết, nơi này ở vành đai thiên đông lý khu. Thiên đông lý khu có bốn phần thì ba nơi địa phương đều là khu băng tuyết, chỉ có một phần tư địa phương không phải là khu băng tuyết.

Tại khu phi băng tuyết. Như Pha đế ngươi mạn thành lập tại bình nguyên thành thị cũng không nhiều. Nhưng trấn nhỏ quy mô như loại này thật ra không ít.

Thành thị này không có cửa thành, không có tường thành. Đồng dạng cũng không có lồng năng lượng phòng hộ. đoàn người Trần Mộ cẩn trọng đi vào thành thị, đội ngũ rách rưới này hấp dẫn không ít người chú ý, nhưng mọi người chỉ là nhìn qua, thật không có ai lộ ra khác thường.

Trần Mộ rất nhanh phát hiện đặc điểm của đám tạp tu, bọn họ phi thường vội vàng, vô luận tạp tu thực lực như thế nào, tại trên mặt bọn họ căn bản nhìn không thấy tới nửa phần thong dong cùng nhàn nhã. Điểm này, rất khác với những cao cấp tạp tu hắn từng nhìn thấy tại thành La Dữu hay Đông thương vệ thành.

Tiến vào thành thị, mọi người mới chính thức bị rung động.

building như rừng không có chỗ nào mà không phải là siêu cấp cao lâu trên trăm tầng, số cao lâu rậm rạp đổ bóng khiến ngươi đi phía dưới, cảm giác cũng không tốt.

Trên đỉnh đầu, tất cả đều là toa xe gào thét tốc độ cao bay qua. Cuồn cuộn xe lưu chuyển đem tất cả mọi người hù dọa giật mình, ngẩng đầu nhìn lại, căn bản nhìn không thấy tới bầu trời. Quá nhiều toa xe đã ngăn trở tầm nhìn.

Cũng may là làm cho mọi người an tâm hơn một chút là, khu xe bay và khu đi bộ có một tầng lồng năng lượng trong suốt tách ra. Nếu không, đột nhiên một toa xe rơi xuống, không thể nghi ngờ là chuyện rất đáng sợ.

Cao hơn khu xe bay là khu tự do phi hành, nơi này là trời đất của tạp tu. Xuất phát từ an toàn, khu xe bay cùng khu phi hành cũng có lồng năng lượng tách ra.

Khu đi bộ tiếng nhạc réo rắt, dưới chân tiếng nước chảy đinh đông, làm cho người ta tâm trạng an tĩnh. suối năng lượng phun ra năm màu, có thể biến ảo hình dạng, kéo theo một chút ánh sáng tan vỡ thỉnh thoảng tụ ba tụ năm, chợt tụ chợt tán.

Lúc này. Nơi này hết thảy đều rất mới lạ, tựa như một thế giới khác.
Bình Luận (0)
Comment