Hai ngày sau, Sau khi Tô Lưu Triệt Nhu đo lại nồng độ hơi độc trong không khí của sơn cốc và xác định không còn ảnh hưởng đối với cơ thể con người, mọi người mới một lần nữa tiến vào sơn cốc.
Sơn cốc vốn bao phủ toàn tuyết giờ diện mục toàn bộ thay đổi, bên trong sơn cốc khắp nơi đều cháy đen, la liệt xác tuyết tia trùng bị nhuộm xanh, nhìn qua rất là dọa người. Dù là thân kinh bách chiến nhưng đám tạp tu thấy cảnh này, cũng nhịn không được biến sắc.
Nhưng động tác bọn họ phi thường nhanh chóng, bọn họ cũng minh bạch. Trong một thời gian dài sắp tới nơi này sẽ là nơi bọn họ sinh sống.
Vụ nổ lịch liệt làm thay đổi địa hình bên trong sơn cốc, lớp đất thịt và tầng tuyết bị hất tung, lộ ra nham thạch màu tím phía dưới.
- Quặng mỏ Tử huỳnh! Là quặng mỏ tử huỳnh! Bảo sao nơi này trong không khí độ hơp kim cao như vậy.
Bố Luân Đốn khom lưng sờ vuốt lên tầng nham thạch màu tím, đột nhiên trở nên kích động hẳn lên.
- Bố Luân Đốn. Quặng mỏ tử huỳnh là cái gì?
Hề Bình nhíu mắt. Tò mò hỏi, cùng Bố Luân Đốn tiếp xúc đoạn thời gian này. Hề Bình đối với thiếu niên tóc vàng này cơ bản hiểu rõ. Bố Luân Đốn tuổi còn rất trẻ và rất non nớt, nhưng là tri thức khá phong phú.
- Quặng mỏ tử huỳnh là một loại kim loại hỗn hợp thành phần phức tạp. Nó không thể trực tiếp sử dụng, nhưng bên trong chứa rất nhiều thành phần kim loại quý hiếm, đáng tiếc, kỹ thuật phân giải và tinh chế quặng mỏ tử huỳnh là kỹ thuật có bí mật khá cao, chỉ có một ít đại tập đoàn mới có.
Bố Luân Đốn lộ ra vài phần tiếc hận. Bất quá hắn chợt rung lên:
- Nếu như chúng ta đem tin tức này bán cho đại tập đoàn, nhất định sẽ lấy được thù lao phong phú.
Ba Cách Nội Nhĩ nhìn Bố Luân Đốn như gã ngốc:
- Thứ tốt như vậy. Chúng ta làm sao đưa cho người khác?
Bố Luân Đốn đối với Ba Cách Nội Nhĩ không hề sợ hãi. Hắn đỏ mặt lên. Lớn tiếng nói:
- Đúng là nô bộc của đồng tiền. Không có kỹ thuật, ôm giữ quặng mỏ tử huỳnh cũng vô dụng. Không được phân giải ra, quặng mỏ tử huỳnh không có bất cứ gì tác dụng.
- Đây là tiềm lực. Hiểu không?
Ba Cách Nội Nhĩ cao giọng nói.
- Đại thúc. Ngươi hãy làm cơn mộng của ngươi thành sự thật đi.
Bố Luân Đốn khinh thường cười lạnh.
Hề Bình cười tủm tỉm nhìn hai người tranh chấp. Mà Trần Mộ kế bên cũng không ý kiến. Nhưng tâm trạng máy động, quặng mỏ tử huỳnh trước giờ hắn cũng không có nghe nói qua, có tác dụng gì. Hắn cũng không minh bạch, bất quá nghe Bố Luân Đốn nói. Tựa hồ khá có giá trị.
Mà theo như Bố Luân Đốn nói thì kỹ thuật phân giải đối với Trần Mộ lại không phải vấn đề quá lớn. Hắn cùng A Phương Tác làm việc với nhau lâu như vậy. công nghệ kim loại của Vạn chờ tộc mặc dù không có học hết. Nhưng loại kỹ thuật tinh chế này không quá khó khăn với hắn.
Rất nhanh, bên trong sơn cốc được thu dọn sạch sẽ. Lúc này liền đến phiên Bố Nạp ra tay.
Bố Nạp ôm số kiến trúc tạp giới chuyên dụng Hề Bình mới mua cho hắn. Chỉ tốn nửa giờ, liền hoàn thành dò xét mặt bằng sơn cốc.
Từ màn hình trên tạp giới hiện rõ hình ảnh lập thể của cả sơn cốc.
Bố Nạp vẽ vẽ xoá xoá suốt ba ngày. Quá trình này hắn và Ba Cách Nội Nhĩ thảo luận không nghỉ, hai người trao đổi khá ăn ý, điều này làm cho công việc tiến độ nhanh hơn rất nhiều.
Trong ba ngày này. Trần Mộ cũng không có để cho đám tạp tu rảnh rỗi.
Tất cả tạp tu. Đều ở trên mặt tuyết rèn luyện cảm giác, đây là Trần Mộ ra lệnh, rất nhiều người bị lạnh đến run lập cập, nhưng là nhìn thoáng qua ông chủ dẫn đầu rèn luyện, mỗi người đều hết sức cố gắng.
Việc Trần Mộ khiến cho đám tạp tu tại giữa tuyết rèn luyện cảm giác cũng không phải ý kiến nhất thời. Từ khi tiến vào khu băng tuyết. Hắn rõ ràng cảm nhận được ở dạng giá lạnh khốc liệt này mà rèn luyện cảm giác quả nhiên hiệu quả tăng thêm phân nửa, hắn lúc này mới hiểu được. Lúc trước Bố Luân Đốn nói tạp tu thích tiến vào băng tuyết quả thật không sai.
Từ khi phát hiện đặc điểm này. Trần Mộ liền một mực nghĩ biện pháp như thế nào ứng dụng, hắn đối với đám tạp tu thủ hạ hết sức hài lòng, mấy ngày này bọn họ biểu hiện chứng minh bọn họ là đội viên đủ tư cách.
Nhưng Trần Mộ cũng thấy được giới hạn của bọn họ. Đám tạp tu này cảm giác quá yếu, trong bọn họ còn có vài kẻ cảm giác vẫn ở vào trình độ cấp ba. Số khác thì cũng chỉ có tứ cấp, cảm giác không đủ, đó là uy hiếp.
Nếu như bọn họ cảm giác càng cao, Trần Mộ có thể làm ra sáo tạp càng mạnh.
Càng huống chi, đám tạp tu này đều còn trẻ, nhiều tuổi nhất cũng chỉ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi. Thậm chí chỉ có mười tám nười chín tuổi, nếu như để bọn họ tùy ý phát triển như vậy, Trần Mộ cảm thấy rất đáng tiếc.
Sau khi cẩn thận nghiên cứu sở học của bọn họ về phương pháp rèn luyện cảm giác, Trần Mộ liến có sáng kiến.
Sở học của đám tạp tu. Phần lớn đều là một ít phương phàp rèn luyện cảm giác căn bản. Cá biệt chỉ có Khương Lương. Hắn biết phương pháp rèn luyện cảm giác của quân đội.
Đây là một loại phương pháp rèn luyện cảm giác tiêu chuẩn cấp B. Khương Lương đối với Trần Mộ không có chút nào giấu diếm. Đem loại rèn luyện này tỉ mỉ nói lại.
Nghiên cứu kỹ lưỡng. Trần Mộ phát hiện, loại phương pháp rèn luyện cảm giác này của quân đội có đặc điểm lớn nhất là đơn giản và hợp lý. Nó có thể làm cho người ta kiêm tập các loại tính chất đặc biệt, mặc dù không cách nào so bằng phương pháp rèn luyện cao cấp của lục đại. Nhưng vẫn là một loại phương pháp ưu tú.
Nó cùng việc Trần Mộ hiện tại luyện tập rèn luyện cực hạn, là hai thái cực. Nó ôn hòa mà vô hại. Mà phương pháp rèn luyện cực hạn lại dữ dằn cực đoan.
Mấy ngày này. Trần Mộ cố gắng đơn giản hóa cực hạn rèn luyện. Theo kiến thức gia tăng hàng ngày. Hắn cũng biết. Phương pháp rèn luyện cảm giác cực hạn không phải ai cũng có thể luyện, nó là một loại phương pháp cực kì ưu tú, nhưng cũng là một loại phương pháp cực kì nguy hiểm.
Khương Lương có phương pháp rèn luyện cảm giác tiêu chuẩn B giúp cho Trần Mộ khá lớn ý dẫn dắt. Qua phương pháp rèn luyện cảm giác hợp lý này. Trần Mộ phát hiện ra vài nguyên lý rèn luyện cảm giác.
Trải qua hơn hai mươi ngàn lần vắt óc suy nghĩ minh tưởng. Rốt cuộc hắn sáng chế ra một bộ phương pháp rèn luyện cảm giác cực hạn đơn giản hóa, bản đơn giản hóa này mặc dù không có hiệu quả kinh người như phương pháp rèn luyện tối đa, nhưng tính nguy hiểm cũng không cao, trên lý luận hiệu quả cũng có thể làm cho hắn khá hài lòng.
Bất quá khi nhìn đám tạp tu kiên trì luyện tập cảm giác trên mặt tuyết. Trần Mộ thoáng do dự, mình đưa ra phương pháp đơn giản để vận dụng này không có trải qua bất cứ gì thực tế, đến cùng có hữu hiệu hay không. Có tác dụng phụ hay không. Cũng không biết, mà loại thử nghiễm này vốn có tính nguy hiểm nhất định.
Cảm giác bị thương khác thân thể bị thương. Nó càng khó chữa khỏi. Càng khó khôi phục.
Suy nghĩ một chút. Trần Mộ đi tới trước mặt Khương Lương.
Khương Lương cơ hồ là người khổ tu trong tất cả tạp tu. Từ khi biết rèn luyện cảm giác trên tuyết có thể có lợi đến cảm giác tăng trưởng. Hắn liền dứt khoát để trần ngồi ở trong gió tuyết luyện tập. Mỗi một lần luyện xong, đều lạnh đến sắc mặt xanh lè, cả người trên dưới. Đã có bao nhiêu vết bỏng lạnh.
Điều này cũng làm cho Tô Lưu Triệt Nhu phản đối khá mạnh. Đến bây giờ liên tục có tạp tu xuất hiện tình huống bị bỏng lạnh. Bất quá do vì Trần Mộ ra lệnh. Không người nào lùi bước.
- Ông chủ.
Thấy Trần Mộ. Khương Lương lập tức đứng dậy hành lễ.
Nhìn gương mặt kiên nghị của Khương lương, ánh mắt Trần Mộ rơi vào thân hình Trên thân thể tráng kiện đã hiện đầy vết bỏng lạnh, đột nhiên hắn hiểu ra.
- Ta vừa mới chế ra một bộ phương pháp rèn luyện cảm giác. Không có nghiệm chứng, ngươi có đồng ý thử không?
Trần Mộ bình tĩnh nhìn Khương Lương.
Ánh mắt hờ hững của Khương Lương hờ đột nhiên trở nên cực nóng, gương mặt bị lạnh đến trắng bệch thoáng hồng, thanh âm run rẩy nhưng kiên định vô cùng trả lời:
- Đồng ý!
Ba Cách Nội Nhĩ vừ nhìn Bố Nạp như phù thuỷ đang làm ma thuật, vừa cùng Hề Bình tán gẫu.
Bố Nạp giống như một vị phù thuỷ. Lúc này sơn cốc đã thay một bộ dáng khác. Đã có thể nhìn ra một cấu trúc căn bản. Một gã kiến trúc tạp tu lái một toa xe tạp giới ngoại hình giống như con ốc sên. Phập phềnh trên không trung sơn cốc, đám toa xe tạp giới có rất nhiều miệng phun. Chúng nó phun ra một ít chất lỏng ấm áp.Chất lỏng này vừa tiếp xúc với không khí, liền nhanh chóng đọng lại. Trở nên cứng rắn vô cùng.
Tất cả kiến trúc đều là do này chất lỏng đọng lại thành tường băng dựng lên, Ba Cách Nội Nhĩ thử xem cứng rắn như thế nào, nên cho năng lượng thể uy lực hơi yếu đánh vào trên mặt. Ngoại trừ bụi băng tiết văng ra, còn lại không có gì tác dụng. Hơn nữa thú vị là. tu sửa tường băng cực kì dễ dàng, chỉ cần chất lỏng đổ lên bức tường liền hoàn hảo như mới.
Ba Cách Nội Nhĩ buộc miệng:
- Bố Nạp có kỹ thuật này khi nào? Trước giờ không gặp hắn dùng qua a.
À, lần trước ta đưa hắn huyễn tạp về phương pháp kiến trúc của thiên đông lý khu, phỏng chừng là hắn mô phòng theo.
Hề Bình chậm chạp nói, bên chân hắn. Tiểu Ngưỡng Ta lạnh đến cái mũi nhỏ đỏ bừng, nhưng lại trợn mắt tò mò, hắn cảm thấy mọi việc trước mắt hết sức thần kỳ cực kì.
Chà xát tay, Ba Cách Nội Nhĩ oán giận:
- Ai. Lúc này tay chân chậm chạp. thật không biết sóng đến thàng năm nào.
Nói xong, hắn đột nhiên liếc nhìn Bố Luân Đốn đang cùng Nhữ Thu trò chuyện vui vẻ:
- Vậy làm gì với tiểu tử tóc vàng kia đây?
Hề Bình trầm ngâm nói:
- Hỏi ông chủ đi. Được rồi, lão bản hai ngày nay lại làm gì?
Hai ngày nay Trần Mộ thinh thần rất lạ lùng khiến Hề Bình lo lắng.
Ba Cách Nội Nhĩ nhún nhún vai:
- Ai biết, Khương Lương cái tên kia mỗi ngày cùng lão bản thần thần bí bí, hắc hắc, mỗi ngày để trần cánh tay. Ta xem Tô Lưu Triệt Nhu nhìn hắn như muốn đem ra tế sống.
Nói xong hắn vuốt cằm có vẻ đăm chiêu nói:
- Chẳng lẽ khẩu vị ông chủ tương đối đặc biệt?
Khương Lương cánh tay để trần. Trước mặt hắn, là một cái tuyết hố lớn, hố tuyết này lớn chừng một người nằm, trong hố cũng đầy tuyết.
Hắn hít thật sâu một hơi. Không chút do dự nhảy vào trong hố. Tiếp theo nằm thẳng tại trong hầm tuyết.
Thấy hắn nằm xong. Trần Mộ nhanh tay đẩy đông tuyết lớn bên cạnh xuống hố, trong chốc lát, hố tuyết lớn liền bị lấp bằng.
Làm xong Trần Mộ ngồi xuống bên cạnh hố tuyết, nhắm mắt lại.