Tạp Đồ

Chương 320

Cảm giác phát tán ra bên ngoài cơ thể, Trần Mộ cẩn thận chú ý Khương Lương trong hố tuyết, không dám lơi lỏng. Kì thật hắn nghĩ ra biện pháp này cũng không có bao nhiêu sáng kiến, chỉ là một biện pháp trung gian. Cực hạn pháp nguy hiểm không người nào hiểu rỏ hơn hắn, nói thật, hắn cảm giác được mình bây giờ còn sống, đúng là kỳ tích. Càng luyện đến cuối cùng, điểm này cảm thụ càng thêm rõ ràng.

Bất quá cho dù là biện pháp trung gian, cũng không phải không có nội dung kỹ thuật. Phải biết rằng, ở thời đại này, có thể đối với phương pháp rèn luyện cảm giác làm ra bất cứ gì cải biến, đều là nhân vật cực kỳ lợi hại. Càng huống chi, Trần Mộ cải biến không chỉ là một ít.

Việc này liên quan tới nguyên lý khi cảm giác sinh ra và tăng trưởng, nếu như không phải Khương Lương có bộ phương pháp b cấp tiêu chuẩn rèn luyện cảm giác, Trần Mộ có lẽ ngay cả nấc đầu cũng không sờ tới.

Sau khi tiến vào khu băng tuyết, hắn phát hiện giá lạnh có thể làm cho cảm giác tăng trưởng nhanh hơn, điểm này đối với hắn ấn tượng cực lớn. Hắn không khỏi liên tưởng đến một ít phương án.

Cảm giác, cuối cùng là một loại năng lực của con người, một loại tiềm năng. Vô luận năng lực gì, càng gặp hoàn cảnh tàn khốc, càng dễ dàng phát triển rất nhanh. Chỉ bất quá cực hạn rèn luyện pháp với điểm này càng thêm cực đoan. Hơn nữa, là chế tạp sư làm ra thần bí tạp phiến, chắc cũng hiểu được đạo lý tương tự, đây cũng là việc tại sao có thế giới nước mô phỏng. Nhưng cho dù là thế giới nước mô phỏng, quá trình huấn luyện cũng vẫn tràn ngập nguy hiểm.

Lúc đầu mỗi lần huấn luyện xong, cơn đau đầu thống khổ kéo dài một giờ, hắn chết cũng quên không được. Thần kinh bị xé rách đến mức tận cùng. Mỗi một máy động, tại trong đầu đều là ầm ầm rung động.

Hắn định ra phương án này có điểm khác biệt lớn nhất đó là môi trường áp lực.

Ở trong nước, không thể hô hấp cùng áp lực không lúc nào ngưng khiến cho Trần Mộ kích thích tiềm lực chính mình. Càng gần đến mức cuối, điểm này càng thêm rõ ràng. Hiện tại hắn huấn luyện thường dùng hồ nước sâu hai mươi thước, áp lực hai mươi thước nước là cực kì kinh khủng.

Mà phương án hiện tại là dùng tuyết làm môi trường.

So với nước, tuyết vừa xốp vừa nhẹ, hơn nữa trong tuyết có khoảng trống, bên trong sẽ ít bị thiếu không khí. Chút không khí này, đối với người bình thường tự nhiên không có bất cứ gì tác dụng. Nhưng đối với tạp tu, lại có khả năng gia tăng thời gian bọn họ trụ lại trong đó. Duy trì liên tục nhiệt độ lạnh thấu xương,cũng có thể kích thích cảm giác tăng trưởng rất nhanh.

Liên tục theo dõi hắn nhận thấy tình trạng Khương Lương phi thường tốt. Mỗi một điểm biến hóa của hắn, Trần Mộ đều rõ như lòng bàn tay, bởi vì chỉ là một lớp tuyết mỏng, lảm sao có thể ngăn cản cảm giác Trần Mộ dò xét?

Vừa mới bắt đầu, cảm giác của Khương Lương dao động cực lớn. Vô luận là ai đột nhiên bị chôn dưới lớp tuyết một thước, phản ứng đầu tiên không thể nghi ngờ là sợ hãi. Bất quá Khương Lương tâm lý tố chất lúc này thể hiện tốt đẹp không thể nghi ngờ, hắn rất nhanh ổn định tâm tình. Dựa theo phương pháp Trần Mộ dạy cho hắn, chậm rãi thôi động cảm giác của mình.

Khương Lương đột nhiên nhảy vào hố tuyết, sau đó bị Trần Mộ chôn sống, cảnh này làm tất cả mọi người giật mình.

Bất quá bọn họ cũng không ngu, biết ông chủ nhất định đang cùng Khương Lương thí nghiệm cái gì đó.

Chỉ là, thí nghiệm này cũng quá dọa người đi. Vì vậy, mọi người liền liều mạng rèn luyện cảm giác, e sợ ông thấy chính mình không tập trung, đem đi thử nghiệm.

Bố Nạp bọn họ tốc độ phi thường nhanh. Trừ bỏ lúc đầu bỡ ngỡ với các dụng cụ mới và tài liệu không quen thuộc khiến tốc độ hơi chậm. Sau khi quen thuộc tốc độ đại tăng. Nhưng là đối với toàn căn cứ, bọn họ chỉ mới hoàn thành một bộ phận nhỏ nhất.

Ngoài một cái trạm gác đặt tại vị trí cao nhất, còn lại chẳng qua là mọi người chỉ có thể tạm thời ở trong phòng băng.

Phòng băng trong suốt sáng long lanh bốn góc làm cho mọi người mừng rỡ không thôi. Mà sáng mắt nhất là phòng ốc mấy cô gái. Ba gian phòng này, Bố Nạp sử dụng vật liệu phát sáng.

Phòng Lô Tiểu Như màu đỏ tươi, giống như rượu vang đông lạnh thành một căn phòng nhỏ. Phòng Tô Lưu Triệt Nhu hai màu xanh da trời và màu trắng giao nhau, đây là màu truyền thống của y vụ tạp tu, cũng là màu sắc Tô Lưu Triệt Nhu thích nhất. Từ xa nhìn lại, thì như trời xanh mây trắng. Tĩnh mật mà xa vời. Còn phòng Như Thu thì xanh biếc trong suốt màu bích ngọc, giống như một khối phỉ thúy lớn điêu khắc mà thành.

Những căn phòng bằng băng này màu sắc diễm lệ vừa lại sáng long lanh lộng lẫy bốn góc đều treo những chiếc chuông gió giống nhau, khi có gió thổi qua, đinh đông rung động, hết sức dễ nghe.

Thấy vậy ba vị nữ nhân đôi mắt đẹp sáng rực, nhảy nhót không thôi.

Điều này cũng làm cho Bố Nạp hết sức đắc ý.

Mà lúc này. Trần Mộ bên này cũng có động tĩnh. Chỉ thấy hắn đột nhiên đứng dậy. Liều mạng bắt đầu đào móc, không tới mười giây đồng hồ. Trần Mộ liền chạm đến đến cánh tay lạnh như băng của Khương Lương dùng sức kéo hắn lên.

Khương Lương lạnh đến trắng bệch, cả người không có một tia huyết sắc, thần thái có chút uể oải, nhưng hai mắt toát ra vẻ vui sướng.

- Ông...... Ông chủ! Ta...... cảm giác ta khôi phục!

Hàm răng Khương Lương run rẩy phát ra thanh âm, kích động vô cùng.

- Ừ.

Trần Mộ nặng nề đáp lời, dưới chân nhấp nhô mấy cái, liền mang theo Khương Lương đi tới trước mặt Tô Lưu Triệt Nhu.

Tô Lưu Triệt Nhu một mực chú ý Trần Mộ bên này, khi hắn mang theo Khương Lương chạy vội đến trước mặt nàng, nàng không nói hai lời, lập tức bắt đầu trị liệu.

Sau khi Tô Lưu Triệt Nhu trị liệu,sắc mặt tái nhợt của Khương Lương rốt cuộc khôi phục huyết sắc, thân thể cũng hết run rẩy.

Trần Mộ ngăn Khương Lương đang định nói:

- Ngươi nghỉ ngơi đi, sự tình khác, chờ ngươi nghỉ ngơi tốt sẽ nói.

- Vâng!

Khương Lương cảm kích nhìn hắn, một lần nữa nằm xuống.

Khương Lương thành công làm cho Trần Mộ trong lòng thập phần vui vẻ, nếu như phương pháp này có hiệu quả, như vậy đám tạp sẽ có không gian càng lớn mà phát triển. Bất quá Khương Lương cũng làm cho hắn ý thức được, trong phương án còn có rất nhiều chỗ chưa hoàn hảo.

Tỉ như thời gian khống chế, chính mình khó có khả năng tư tay canh giữ đam tạp tu thủ hạ khi rèn luyện, như vậy việc xác lập một thời gian chuẩn xác phi thường trọng yếu.

Lại còn, vấn đề bị đông cứng, trong tuyết đích xác có thể kích thích cảm giác tăng trưởng, nhưng rất dễ bị đông cứng, hơn nữa sau huấn luyện khôi phục thể lực rất trọng yếu. Điều này có nghĩa là phải có nhiều thiết bị trị liệu và y vụ tạp tu. Cũng may vấn đề này đối với hắn hiện tại cũng không lớn. Trên tay hắn có rất nhiều tiền mặt.

Đúng lúc này, Ba Cách Nội Nhĩ đi tới:

- Ông chủ, Bố Nạp đã xây xong phòng ở của chúng ta, chúng ta vào xem đi.

Trần Mộ suy nghĩ một chút nói:

- Được! Cho tất cả mọi người vào nghỉ ngơi một chút đi, đoạn thời gian này mọi người đều cực khổ nhiều rồi.

Trong sơn cốc nhất thời vang lên tiếng hoan hô.

Trong băng phòng, ấm áp như mùa xuân, thậm chí có thể cởi áo khoác ra.

- Thật ấm áp, Bố Nạp, ngươi làm phòng ở quá tốt.

Ba Cách Nội Nhĩ than thở nói, hắn vươn tay, gõ lên tương băng trong suốt sáng long lanh tạo nên âm thanh đinh đông rung động.

Bố Nạp hắc hắc cười nói:

- Bố Nạp là một kiến trúc tạp tu thông minh. Bất quá không có Hề Bình chủ quản tôn kính trợ giúp, Bố Nạp cũng không có cách nào xây dựng toà nhà băng này. Chỉ có dưới sự dẫn dắt của Ông chủ các hạ anh minh vĩ đại, chúng ta mới có thể tạo được thành tích như vậy.

- Phốc.

Đang ở uống trà Tiếu Ba chợt sặc ra một ngụm, qua một hồi lâu mới từ từ nói:

- Bố Nạp, không ngờ ngươi vuốt mông ngựa lại lợi hại hơn ta.

Trần Mộ cũng không khỏi mỉm cười, nhìn màn thư giãn trước mắt, bên ngoài gió lạnh băng tuyết gào thét, tựa hồ rời xa bọn họ.

Tiếu Ba đột nhiên buông chén trà trên tay, trong mắt hiện lên một đạo hàn quang:

- Ông chủ, có người rình coi chúng ta.

Lời này vừa ra, trong phòng lập tức an tĩnh lại.

…………..

Tại một tiểu bảo cách sơn cốc hai trăm km.

- Đại ca, tuyết tia trùng cốc xuất hiện một nhóm người, lai lịch không rõ. Bọn họ hình như muốn ở lại nơi đó.

Nhất hán tử gầy gò nhỏ giọng nói.

- Tuyết tia trùng cốc?

Người vừa hỏi là một trung niên nam nhân có hai chòm râu nhỏ, hắn có chút nghi hoặc:

- Tuyết tia trùng cốc nơi đó trừ bỏ tuyết tia trùng, cái gì cũng không có, sao lại có người muốn chiếm cứ nơi đó? Bọn họ có bao nhiêu người?

Hắn là người có thế lực lớn nhất vùng này là lão đại Văn Tá Phu của xuyên hạ liên minh.

- Ước chừng mấy trăm ngươi, chúng ta không dám tới gần. Tây Ti các hạ nói, trong bọn họ có một vài tên khá lợi hại.

Hán tử gầy gò cung kính trả lời.

Văn Tá Phu chợt động dung:

- Có thể làm cho Tây Ti nhận xét lợi hại,vậy khẳng định là cao thủ.

Hán tử gầy gò không mở miệng, hắn biết lão đại đang ở tự hỏi làm sao đối phó nhóm người này.

- Y Tùng, ngươi thấy thế nào.

Không nghĩ tới lão đại đột nhiên hỏi ý kiến của hắn.

Y Tùng trầm ngâm nói:

- Đại ca, ta cảm thấy không nên để cho bọn họ dễ dàng chiếm tuyết tia trùng cốc như vậy. Đây là địa bàn chúng ta, sao có thể tùy tiện để cho bọn họ chiếm cứ? Hơn nữa chúng ta cùng Kiều gia mâu thuẫn ngày càng xung đột, ai biết những người này có cùng kiều gia dính líu hay không? Tuyết tia trùng vị thế hiểm yếu, mặc dù không có không gian phát triển, nhưng nếu như tử thủ, muốn công phá khó khăn cũng rất cao.

- Ngươi nói rất đúng.

Văn Tá Phu nặng nề gật đầu:

Đám người này lai lịch không rõ, thực lực không biết. Phái người đi trước dò xét một chút, thử xem bọn họ ra sao, chúng ta sẽ quyết định phải làm gì. Nếu như thực lực không mạnh, lập tức phái người tới tiêu diệt bọn hắn. Nếu như thực lực đủ mạnh….

Hắn trầm ngâm nói:

- Chúng ta sẽ ra mặt

Bất quá lời vừa ra khỏi miệng, hắn không khỏi cười thầm mình quá cẩn thận. Một đội ngũ mấy trăm người, có thể mạnh đến cái tình trạng gì?

Như tuyết hoa tạp tu đoàn đội ngũ tháo vát như vậy, nhưng rất hiếm có. Lại nói, nếu như thật sự có mạnh như vậy, làm thế nào lại coi trọng tuyết tia trùng cốc cằn cỗi? nơi dùng chân Tuyết hoa tạp tu đoàn xa hoa, hắn từng thấy tận mắt quá.

- Đại ca cao minh!

Y Tùng vội vàng khen tặng.

Văn Tá Phu sắc mặt giãn ra, hài lòng nói với Y Tùng:

Ngươi hảo hảo làm, chuyện này làm tốt, tự nhiên ngươi sẽ có chỗ thật là tốt!

Y Tùng mừng rỡ:

- Đa tạ đại ca tài bồi!
Bình Luận (0)
Comment