Chương 227: Đến bản thân còn không biết hát vì cái gì
Đợi khi ông ta quay người đi, Đỗ Huy còn nghe ông ta lẩm bẩm:
“Chuyện gì vậy trời, sao lại có một người như vậy ở đây chứ, cái chỗ trống này còn thà để thêm mấy chiếc xe điện! Một ngày 300 thật là không đáng, còn không có tác dụng bằng loa!”
Sau khi Đỗ Huy nghe xong, vẻ mặt hơi thay đổi, nháy mắt dâng trào cảm xúc, khóe muộn muốn nói gì đó…
Một ngày 300!
Cậu làm gì cần một ngày 300, mẹ nó cậu tới đây là hát free tuyên truyền điện lực!
Đây không phải là đổ oan à?
Nhưng…
Chung quy là cậu gật đầu, cầm mic chỉ có thẻ hát mấy bài quen thuộc ‘bài hát đại chúng’ như là: Em gái ngồi đầu thuyền, Đông Bắc cung hỉ phát tài, đêm ấy, mưa năm 2002.
Sau khi hát mấy bài này thì có vài người cao tuổi trung niên dừng lại nghe một hồi.
Nhưng không vỗ tay…
Nhất là khi cửa hàng ở cách đó không xa hô to ‘độ ưu đãi’ thì tất cả mọi người lập tức giải tán.
Trong đám đông, Đỗ Huy lẻ loi như cọc gỗ.
Cậu thở dài một hơi.
Lúc nghỉ ngơi, cậu ngồi trên bậc thang, uống nước khoáng ực ực ực, ánh mắt hiện lên vẻ mờ mịt.
Chỉ có mấy ngày ngắn ngủi…
Cậu cũng đã bắt đầu hoài nghi ý nghĩa mà cậu ở đây, thậm chí cả ý nghĩa ca hát của mình.
Dường như cả sự kiện…
Không hề có cậu vậy…
Trong góc.
Một máy quay phim đang ghi lại toàn bộ quá trình mờ mịt của cậu.
Nhóm người xã trưởng club nhiếp ảnh Lý Trung Hà của Yến Thạch Hóa đặc tả bộ dạng của Đỗ Huy.
Đây là Trần Mộng Đình cố ý dặn dò khi bọn họ rời Yến Kinh đi theo sự kiện đồ điện gia dụng xuống nông thôn.
……
Ngày 3 tháng 11.
Đỗ Huy theo đoàn phim rời Lạc Thành.
Chỉ mấy ngày, ban đầu cậu còn nói cười với các bạn học trong đoàn phim, giờ đây dần dần trở nên im lặng.
Trong khoảng thời gian này…
Cậu đen đi nhiều.
Tuy là mùa thu, nhưng ngày giữa trưa, hát dưới nắng vẫn khiến người khó khăn.
Cậu cũng bị say nắng.
Có vài lần mặt trắng bệch, sau khi bất đắc dĩ uống nước của Hoắc Hương Chính thì cả người yểu xìu, nghỉ ngơi trên ghế salon một lát, nhưng nằm xuống không lâu lại bị người gọi lên hát tiếp.
Hát đến mức cổ họng khàn đi…
Hát đến mức ngay cả bản thân cũng không biết đang hát cái gì.
Nhưng vẫn đang hát…
Trên xe, cậu mờ mịt mà nhìn cảnh sắc đang lướt qua bên cửa sổ.
Mấy ngày ở Lạc Thành này, thân thể không có vấn đề gì, dù sao lang thang lâu rồi, ăn nhiều trái đắng và khinh thường.
Nhưng tâm lý lại gặp cú sốc cực lớn…
Cậu ta bắt đầu nghi ngờ rốt cuộc bản thân có thích hợp ca hát hay không, cũng bắt đầu tự hỏi rốt cuộc bản thân chọn con đường này mấy năm nay là đúng hay sai.
Thậm chí là…
Cậu cũng bắt đầu nghi ngờ bộ album sắp phát hành ngày mai.
Căng thẳng…
Tâm lý sợ hãi dần dâng lên trong lòng.
Cậu cắn môi, bờ môi trắng bệch.
“Anh Huy, anh còn trụ được không?”
Ngay lúc này, ở trên xe, một cái mic và camera bày bên cạnh cậu.
Đỗ Huy vô thức thẳng người, miễn cưỡng nở nụ cười trên mặt:
“Những việc này tôi đã quen rồi.”
“Anh Huy, nếu như album sắp phát hành vào ngày mai bị vùi dập, anh sẽ thấy thế nào?”
Đây là một câu hỏi cực làm khó.
Giống như là một đứa bé sắp ra đời thì có người ở cạnh hỏi mẹ nó, nhỡ nó là thai chết thì sao…
Đột nhiên Đỗ Huy vô cùng tức giận, cho dù biết đây chỉ là đang quay phóng sự nhưng cậu vẫn rất tức giận.
Mặt cậu đỏ lên, cắn răng ken két, nhưng sau đó cậu dần nhắm mắt lại.
“Tôi không biết…”
“Anh vẫn sẽ hát chứ?”
“Tôi, chắc là…còn.”
“…”
Lúc trả lời câu hỏi này, Đỗ Huy đột nhiên không kiên định lắm.
Trước khi chưa ra album, cậu vẫn luôn ôm album của mình, nếu có công ty nhìn kỹ thì cậu sẽ nổi tiếng, cậu có tài hoa, chỉ tạm thời bị mai một thôi.
Mà nếu như…
Khi phát hành album, sau đó bài hát chủ đề mà cậu vẫn luôn kiêu ngạo sẽ giống như khi ở trong chợ như vậy, không ai đoái hoài thì…
Như là tín ngưỡng bị sụp đổ.
Camera dời đi.
Đỗ Huy tựa vào ghế, bắt đầu không động đậy như một pho tượng.
……
Ngày 3 tháng 11.
Lái xe về Yến Kinh.
Nửa phần đầu của phim phóng sự ‘Năm Tháng Tốt Nghiệp’ đã làm xong.
Đỗ Huy tạm biệt các học sinh rồi về tới phòng thuê.
Lẻ loi trong căn phòng ấy, có vẻ hơi lạnh lẽo.
Trong lúc ấy, Từ Thắng Nam gọi cho cậu…
Cô ấy nói, album sắp sửa thêm vào bảng xếp hạng online và offline.
Tháng 11, không có ca sĩ có trọng lượng nào phát hành bài hát, xem như là một tháng thích hợp cho người mới ít được để ý.
Nhưng tháng 11 năm nay lại không giống như bình thường.
Trận chung kết của ‘Những Cô Gái Tỏa Sáng’ vừa kết thúc, vài cô gái nổi tiếng bắt đầu phát hành album mới dưới sự đóng gói của các công ty mình và các bảng xếp hạng tương ứng của họ…
Toàn bộ tài nguyên tuyên truyền trên thị trường đều bị các nữ ca sĩ ấy chiếm cứ.
Ngay lúc mà Đỗ Huy nhìn sự ồn ào trên internet và ngày càng không có lòng tin vào bản thân thì…