Chương 228: Ghen tị
Tiếng gõ cửa vang lên.
Cậu đi mở cửa.
Gặp Trương Thắng ở cửa ra vào.
Trương Phán Phán đã làm trâu làm ngựa trong Thịnh Thế Entertainment tầm ba tháng rồi.
Các cô gái đã từng ca hát với cô trên cùng sân khấu ‘Những Cô Gái Tỏa Sáng’ ấy, có vài người đã xuất đạo, và người phát hành album, vài người nối tiếng trên mạng.
Mà cô…
Ngoài việc giúp công ty làm mấy công chuyện bên lề thì dường như cô không có việc khác để làm.
Cô cũng không có năng lực nguyên sang, công ty lấy được bài hát chất lượng tốt bên ngoài không thể nào đưa cho cô, đương nhiên sẽ không giúp cô phát hành album riêng.
Cô rất xinh.
Cô tự tin là xinh hơn những người top đầu trong show ‘Những Cô Gái Tỏa Sáng’.
Cô liên tục lẩm bẩm trong lòng rằng nhỏ hạng nhất nhìn như đàn ông, chả có tí dáng vẻ con gái nào, nhỏ hạng hai thì cái đầu như con nhím, tuy không giống đàn ông nhưng cũng không có thẩm mỹ đại chúng, như thế sao mà hot được?
Nhưng mà có đôi khi thị trường nó lạ lắm.
Những cô gái top đầu chẳng những ngày càng hot mà còn bắt đầu nhận các đại ngôn nhãn hàng, hơn nửa khởi điểm đều là vài triệu trở lên.
Vài triệu thật ra thì cũng không tính là gì đối với minh tinh hàng hiệu, nhưng đối với những cô gái vừa thanh danh thì tựa như chiếc bánh từ trên trời rớt xuống vậy.
Trương Phán Phán ghen tị.
Tức giận.
Nhưng tiếc thay chỉ là một nhân vật cỏn con.
Căn bản là một nhân vật cỏn con không hề có quyền lên tiếng trong công ty giải trí.
Ba tháng nay, cô gặp được ít chuyện.
Có vài cô gái sau khi ký đơn với Thịnh Thế Entertainment không bao lâu thì nhận ra tình hình không ổn, hối hận muốn giải trừ hợp đồng!
Nhưng tiền giải trừ hợp đồng là giá trên trời…
Sau đó bọn họ thưa kiện.
Nhưng cuối cùng đều thua kiện, thậm chí tiền tố tụng cũng là chính các cô ấy bỏ ra.
Cô nào có gia đình tốt bối cảnh mạnh thì trực tiếp lấy tiền, đưa phí bồi thường vi phạm hợp đồng xong rồi đi.
Các cô gái gia đình bình thường thì không có đền nổi tiền bồi thường, cuối cùng chỉ có thể bị công ty cho ra rìa, một ngày nọ chắc là nghĩ thông rồi, xuất hiện ở tiệc rượu…
‘Công ty ký hợp đồng với rất nhiều cô gái, cho họ tiền sinh hoạt thấp nhất nhưng không cho tài nguyên.’
‘Vài người không chịu được đã nghĩ nhiều cách để giải hợp đồng, muốn giải hợp đồng thì đương nhiên là cần tiền, mỗi năm có bao nhiêu người thi đậu công chức, bao nhiêu người gia nhập quân đội?’
‘Ký hợp đồng hơn 20 người, chỉ cần có một cô gái chịu tiền giải trừ hợp đồng vậy là hồi vốn…’
‘Cô cho rằng công ty giải trí là làm thương hiệu kiếm tiền từ sản phẩm ư? Không, bọn họ là kiểu dùng đủ mọi cách ép khô tất cả giá trị trên người cô đến không con một mảnh rồi mới bỏ qua!’
‘Đây là quy tắc ngầm của ngành giải trí…’
Nội tình trong công ty giải trí còn hắc ám hơn so với tưởng tượng của Trương Phán Phán, vào thời khắc tuyệt vọng, rốt cuộc cô cũng cúi cái đầu cao ngạo xuống.
Cô sẽ bắt đầu lộ ra nụ cười buồn nôn khi nhìn thấy lãnh đạo, thử tham gia mấy bữa tiệc, vuốt vài cái mông ngựa buồn nôn ấy…
Trừ việc giữ vững ranh giới cuối cùng ra, lấy đủ thứ lý do để không đi tiếp rượu thì chuyện gì nên làm cô đều làm.
Cúi đầu như vậy…
Đương nhiên có chỗ tốt.
“Cô cover lại bài hát ‘Những Cô Gái Tỏa Sáng’, chúng ta sẽ làm một album lớn, khi đó, vào tháng 11, chúng tôi sẽ vote trên cả internet và album thật…”
“Cô cover nó, có tiềm năng nổi tiếng, khi nổi tiếng rồi tôi sẽ thương lượng với công ty cho cô chút tài nguyên…”
“…”
Trương Phán Phán nghe vậy lập tức kích động vui vẻ lên, ngàn ơn vạn tạ với người đại diện Lý Diễm Hồng.
Đây là cơ hội…
Dù có lẽ vị trí của nàng trong công ty là góp đủ nhân số nhưng lỡ như bài hát cover của cô nổi tiếng thì sao?
Bắt đầu từ ngày 1 tháng 11 cho đến rạng sáng này 4 tháng 11.
Ngày nào cô cũng nhìn chằm chằm vào số liệu buôn bán của album.
Kể cả số liệu điện tử hay số liệu bản thực đều nhìn…
Nhưng cảm xúc từ mong đợi ban đầu dần dần trở nên mờ mịt, cuối cùng thành thất vọng và khó tin.
Ca khúc của cô không nổi tiếng!
Chẳng những thế mà dường như lượng tiêu thụ và ấn nghe cũng ở hạng chót.
Lúc ban đầu, trong GCOU music và KUXIU music vẫn có thể thấy được bóng dáng bài hát của cô trên bảng xếp hạng đơn…
Nhưng dần dà, bài của cô rớt khỏi top 10, rớt khỏi top 20…
Thành tích ngày càng kém đi, ấn nghe ngày càng ít, cuối cùng rớt xuống hạng chót hơn 30.
Cú sốc nặng, giống như hòn tá tuyệt vọng đập mạnh vào ngực cô, khiến cô không thở nổi.
Ở đầu bảng xếp hạng luôn là những cô gái kia, dường như là cố định giai cấp vậy, bọn họ ngày càng nổi tiếng, nhiệt độ ngày càng nhiều.
Thậm chí công ty còn định mở một buổi concert cho bọn họ…
Trương Phán Phán nghiêm túc nghe bài hát của các cô gái đó, vô cùng nghiêm túc.
Cô vẫn cảm giác bọn họ không bằng được mình!