Chương 290: Tốt nghiệp hay không cũng không quan trọng
Nụ cười của Hứa Bác Văn dần dần biến mất, anh chỉ cảm thấy bầu không khí trở nên hơi kỳ lạ.
“Nếu, em nghĩ anh có thể làm được thì sao?”
Không biết qua bao lâu, hắn nói như vậy.
Một câu này khiến Hứa Bác Văn giật nảy, đầu tiên cảm thấy chắc Trương Thắng đang nói đùa, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm cực kỳ nghiêm túc, thậm chí là kỳ dị trên khuôn mặt của Trương Thắng, anh đột nhiên nhận ra rằng có thể Trương Thắng không nói đùa.
Anh thấy Trương Thắng uống hết bia trong ly:
“Anh Hứa, tốt nghiệp hay không không quan trọng, thậm chí năng lực cũng không quan trọng, trên đời này, quan trọng nhất là phải có ý tưởng, một người có ý tưởng, cho dù tài năng có kém, nhưng chỉ cần anh ấy chịu làm đến nơi đến chốn thì chung quy cũng sẽ từ từ đi lên, ít nhất, em vẫn luôn cho rằng là như vậy."
Sau khi Trương Thắng nói xong, hơi ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ:
“Anh Hứa, em chưa bao giờ sợ những người có tham vọng, điều em sợ nhất là những người không có tham vọng và chỉ nhìn chằm chằm vào lợi ích nhỏ, thời gian của loại người này sẽ chỉ bị lãng phí bởi lợi ích nhỏ trong nhà, căn bản không thể thấy được thành công…”
“Ừm, tôi…lẽ nào trên người tôi có…” – Hứa Bác Văn nhìn Trương Thắng, không hiểu sao đột nhiên trở nên hơi hưng phấn.
Không lẽ…
Trong người anh ta có tính chất đặc biệt nào để thành công ư?
Không lẽ!
“Thật đáng tiếc, em không thấy một điểm thành công nào ở trên người anh cả…” – Trương Thắng quay lại, mỉm cười.
“…” – Cảm xúc phấn khích của Hứa Bác Văn lập tức biến mất.
Thậm chí còn cảm thấy Trương Thắng đang nói xàm.
“Nhưng, anh gặp em, em sẽ khiến anh có điểm đó…” – Trương Thắng đẩy kính nở nụ cười: “Anh Hứa, hôm nay anh lại dọn dẹp đi, sau khi dọn dẹp xong, viết một kế hoạch cho tương lai, em biết những thứ này rất khó cho anh, nhưng anh có thể viết càng nhiều càng tốt, em cần xác định đại khái phương hướng anh muốn làm.”
“Được…”
“Nhân tiện, anh Hứa, bên cạnh có một cửa hàng máy tính đúng không?”
“Có, sao?”
“Không có gì, hỏi chút thôi.”
“Ồ.”
……
Buổi sáng.
Vương mập mạp mệt mỏi về phòng thuê.
Ban đầu anh ta muốn ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng…
Vừa nằm xuống không lâu đã truyền tới một tràng tiếng gõ cửa.
Sau đó…
Anh ta mở cửa.
Thấy là shipper.
Lạ thật…
Ai sẽ gửi đồ ship cho mình?
Có phải lừa đảo không?
Anh ta ngẫm nửa ngày cũng không nghĩ ra được có ai sẽ ship đồ cho mình, thế là ông nhìn tên bên trên.
Không có tên…
Nhưng shipper nói đồ này đúng là chuyển cho ông, tên và địa chỉ không sai.
Anh mang tâm tư nghi hoặc mở ra.
Sau đó…
Anh nhìn thấy một chiếc máy laptop mới toanh.
Anh ta sửng sốt.
Là người thì trước tiên phải có ý tưởng.
Không có…
Thì chẳng khác gì khúc gỗ.
Hứa Bác Văn – người chưa tốt nghiệp cấp 3, nằm trên bàn, viết ‘Bảng quy hoạch 5 năm trong tương lai’.
Anh viết rất mâu thuẫn.
Đang viết viết, đầu óc liền bắt đầu rối rắm.
Anh từng nghĩ đến việc khởi nghiệp.
Nhưng cha mẹ ở nông thôn nhiều lần lấy ví dụ nói cho anh.
Làng bên có ai ấy mở cửa hàng mất cả chì lẫn chài, con nhìn thế này thế kia xem, chính là thế nọ thế chai đó, bây giờ bạn bè người thân đều tránh né.
Dường như từ khi còn nhỏ, cha mẹ đã nói rằng làm người thì phải an phận, chỉ cần làm việc chăm chỉ, cố gắng mới có thể kiếm được tiền, bớt ăn bớt mặc mới có thể dành dụm được.
Cha mẹ nói vậy, sách học cũng dạy như vậy, anh đã từng cũng rất tán đồng.
Nhưng khi thực sự ra khỏi xã hội, mỗi ngày làm việc ở nhà máy, anh đi làm rồi mới đột nhiên giác ngộ ra dường như có gì không đúng.
Siêng năm làm việc đi sớm về tối, để cho cha mẹ ngồi ở nông thôn hơn nửa đời người, kết quả đến cả phòng ở huyện nhỏ cũng không mua nổi…
Sau đó…
Cha vẫn luôn làm việc ở công trường đổ bệnh vì mệt mỏi.
Tiết kiệm cũng không dành dụm được tiền cho gia đình, ngược lại còn làm vốn liếng biến mất không thấy.
Thuốc…
Càng uống càng đắt, chưa thấy đỡ hơn bao nhiêu.
Tiền…
Mượn đông mượn tây, khiến cho những người bạn từng rất tốt và người thân dần xa lánh, rõ ràng không sai gì cả, nhưng tình cảnh lại chẳng khác gì những kẻ lập nghiệp thất bại kia.
Cuối cùng, cha chỉ có thể uống một số loại thuốc Đông y rẻ tiền.
Thuốc Đông y đắng chát, lúc sắc thuốc thường khiến cả phòng dâng lên mùi khó ngửi.
Uống được một năm, coi như là bệnh cũng đỡ, nhưng căn bệnh đã ăn sâu, không thể làm việc tốn thể lực.
Một năm ấy…
Hứa Bác Văn làm vệc ở quê nhà quá ngột ngạt nên đã rời khỏi, đi vào chốn đô thị phồn hoa, muốn xông pha một chút.
Mọi người đều nói có rất nhiều cơ hội trong thành phố lớn!
Sau đó…
Anh bị chói mắt bởi ánh đèn neon của thành phố lớn, bị choáng ngợp bởi dòng chảy vô tận của các giao lộ.
Thực sự có rất nhiều cơ hội.
Nhưng đây không phải là những năm 80 hay 90…