Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này (Dịch)

Chương 291 - Chương 291. Xem Thử

Chương 291. Xem thử Chương 291. Xem thử

Chương 291: Xem thử

Việc có thể làm ra tiền, mọi người đều kiếm lời, một người có trình độ cấp 3 không vốn liếng đã mất đi phương hướng ở thành phố lớn này, chỉ có thể làm một tên bảo vệ bình thường.

Sau đó nữa…

Anh dần dần hiểu ra, dường như Yến Kinh chỉ dành cho những người có tiền.

Chăm chỉ?

Cố gắng?

Tiết kiệm?

Giá phòng ngày càng cao, người thường phải tốn bao nhiêu năm, tiết kiệm bao nhiêu tiền, mất bao nhiêu sức khỏe mới có thể mua vài mét vuông?

Đương nhiên là anh không cam lòng…

Sau đó, đi nhầm đường.

“Chỉ có thể viết những thứ này…”

Hứa Bác Văn trút xuống tất cả mọi thứ trong đầu cũng chỉ mới viết được mấy trăm chữ trong ‘Bảng quy hoạch 5 năm trong tương lai’.

Sau khi viết xong, anh ta nhận thức khắc sâu rằng dường như bản thân không phải người thích hợp để khởi nghiệp gì đó.

Hứa Bác Văn đem theo hành lý đến trường học.

Tất nhiên trong lòng lo lắng không thôi.

Nếu anh ấy học nghiêm túc, có lẽ anh ấy đã có thể vào đại học.

Nhưng...

Mọi thứ đã quá muộn.

Sau khi đăng ký thông tin xong, bảo vệ bên cạnh liếc nhìn anh một cái rồi hướng đi.

Trương Thắng rất có ảnh hưởng trong Yến Thạch Hóa, rất nhiều người biết đến Trương Thắng, vì thế NC Studio cũng dễ tìm.

Anh gõ cửa.

Anh ta thấy vài học sinh trong khu làm việc đang thảo luận chuyện ‘trang web’.

Dường như bọn họ nhận được công việc gì đó, đang thương lượng trang web mới nên như thế nào, ngẫu nhiên còn có tiếng tranh cãi.

Sau khi nhìn thấy Hứa Bác Văn đi vào, những học sinh này nhìn anh ta với ánh mắt khác lạ.

Đột nhiên Hứa Bác Văn có chút xấu hổ.

Chữ ‘phân hóa học’ trên túi vải bao bố quá dễ thấy, theo bản năng muốn che đậy nó.

Nhưng may mắn là họ chỉ liếc mắt một cái rồi lại tiếp tục thảo luận.

Anh gõ cửa phòng làm việc.

Trong văn phòng, Trương Thắng đang ngồi.

“Anh Hứa, anh tới rồi? Ngồi đi…”

Hứa Bác Văn cẩn thận ngồi đối diện với Trương Thắng.

“Anh Hứa, anh viết xong chứ?”

“Viết một chút…”

“Em xem thử.”

“Được.”

Hứa Bác Văn đưa những gì anh ta đã viết cho Trương Thắng.

Sau khi đưa cho Trương Thắng, trong lòng rất bồn chồn.

Rõ ràng anh ta lớn tuổi hơn Trương Thắng rất nhiều, nhưng khi Trương Thắng nhìn vào giấy do anh viết, anh vẫn trông giống như một nhóc học sinh tiểu học đợi chấm bài thi vậy.

Sau khi đọc xong, Trương Thắng không có thất vọng.

Chỉ nhìn Hứa Bác Văn từ trên xuống dưới.

Hứa Bác Văn bị nhìn không chịu được.

“Anh Hứa…”

“Đây…”

“Viết rất tốt…”

“Hả?”

Hứa Bác Văn nhìn Trương Thắng một cách khó tin.

Những thứ mà anh ta chịu đựng viết cho lung ta lung tung, thế mà lại được Trương Thắng khen viết tốt?

“Ít nhất anh đã đặt ra định hướng chung và đặt ra một khuôn khổ lớn cho bản thân, đặt mục tiêu là bước đầu tiên để thành công, bước tiếp theo là tinh chỉnh quy trình…" – Trương Thắng cười.

“Tinh chỉnh như thế nào? Tôi…không có quan hệ, không có vốn liếng, cũng không có kỹ thuật…” – Hứa Bác Văn hơi ủ rũ nói.

“Nếu không có quan hệ, vậy chọn đường đi theo quan hệ, không có vốn liếng, tích lũy vỗn đã có sẵn, không phải nhiều, vài nghìn đồng dằn túi là được, không có kỹ thuật thì anh có thể học…”

“Tôi…” – Hứa Bác Văn cúi đầu xuống, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, lại là cảm giác mất phương hướng.

Nhiều chuyện nói thì dễ, nhưng khi thật sự bắt tay vào làm mới thấy rất khó.

Sau khi nhìn vẻ mặt của Hứa Bác Văn, Trương Thắng vẫn rất kiên nhẫn:

“Khó lắm?”

“Khó lắm.”

“Vậy thì lại tách nó ra nhỏ hơn, làm việc dễ dàng nhất?”

“Tách nhỏ như thế nào?”

“Anh muốn bán điện thoại di động phải không?”

“Tôi cũng không muốn bán lắm, chỉ cảm thấy mọi người đều rất nhiệt tình với ngành này, nên là nghĩ rằng có thể kiếm được tiền…”

“Từ nay về sau, anh không cần phải làm gì cả, anh lấy một cuốn sổ tay, đi đến nơi phồn hoa nhất ở Yến Kinh, mỗi ngày quan sát người qua lại ở đây, nếu anh mặt dày hơn thì đi lên nói chuyện với họ, hỏi họ nghề nghiệp của họ là gì, nếu anh không dám thì làm đơn giản hơn, anh xem họ dùng loại điện thoại di động nào, họ mặc quần áo gì, ghi lại và đúc kết báo cáo với em mỗi ngày một lần…”

“Đơn giản vậy sao?”

“Phải!”

“Còn gì nữa không?”

“Em sẽ giúp anh liên hệ với một học viện ngành kỹ thuật, giúp anh tìm một người dạy, sau khi anh thu dọn hành lý, đi đăng ký lớp học đêm, hiện tại đất nước đang bồi dưỡng nhân tài ngành kỹ thuật, một số chuyên ngành có thể được dự nghe dạy miễn phí, chuyên ngành điện tử có thể tốn một ít tiền, nhưng anh nhất định phải học mỗi ngày.”

“Được! Còn gì nữa không?”

“Không còn nữa, anh có thể làm được mấy thứ này là tốt rồi.”

“Được rồi!”

“Anh Hứa, anh có muốn mua xe không?!”

“Tôi muốn…”

“Anh có muốn mua nhà không?!”

“Muốn!”

“Có muốn mua nhà ở Yến Kinh không?!”

“Muốn! Nhưng…”

“Có muốn không?!”

“Muốn!”

“Tốt, nhớ kỹ lời anh vừa nói, anh đi liên hệ đến vị giáo viên này, báo danh khóa học trước, nếu tạm thời anh không có chỗ ở thì sống tạm ở phòng làm việc NC của em…”

“Được…”

Bình Luận (1)
Comment
tranletuananh19012010 1
tranletuananh19012010
Reader
4 Tháng Trước
Sao lại là truyện chữ vậyemo
Trả lời
| 0