Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này (Dịch)

Chương 292 - Chương 292. Ba Tháng

Chương 292. Ba tháng Chương 292. Ba tháng

Chương 292: Ba tháng

Trương Thắng nhìn Hứa Bác Văn đặt hành lý xuống.

Do dự một lát, cuối cùng trải một chiếc giường bên cạnh văn phòng.

Sau khi trải giường, Hứa Bác Văn lấy điện thoại của anh ta ra liên lạc với số mà hắn vừa đưa.

Gọi xong, Hứa Bác Văn chào hỏi hắn một tiếng rồi cầm cuốn sổ ghi chép đi.

Trương Thắng nhìn bóng lưng Hứa Bác Văn.

Trong thế giới này…

Người thông minh có cách của người thông minh.

Họ có bộ não tốt, dễ dàng nhìn thấy các đường tắt, tìm được cơ hội kinh doanh, sau đó lập tức bắt lấy, rồi bắt đầu…

Người thường khởi nghiệp thì có cách của người thường.

Miễn là có đặt mục tiêu, chia nhỏ chúng ra thành từng mục tiêu nhỏ, đi từng bước một, quanh năm suốt tháng như vậy, chung quy sẽ có ngày thức tỉnh.

Có lẽ chưa chắc sẽ trở thành một trong những người đứng đầu ở thời đại này, nhưng ít nhất có thể sống sót, không đến mức bị đập vào bờ cát, chia thành từng mảnh nhỏ.

Văn phòng lại trở về bình tĩnh.

Trương Thắng mở ngăn kéo.

Trong ngăn kéo có mấy tờ giấy phép buôn bán…

Hắn nhìn nó một lúc lâu.

Sau đó…

Nhắm mắt lại.

……

Từ tháng 9 đến cuối tháng 11.

Trương Phán Phán đã làm việc tại Thịnh Thế Entertainment được ba tháng nay.

Trong vòng ba tháng này.

Các cô gái cùng vào đây với cô, nhờ ‘Những Cô Gái Tỏa Sáng’ mà trở nên nổi tiếng ấy lục tục giải trừ hiệp ước hơn nửa.

Gần như mỗi ngày…

Cô đều có thể nghe thấy tiếng khóc trong văn phòng, cha mẹ của các cô gái ấy đến và bị buộc phải ký một ‘thỏa thuận bổ sung’.

Nhìn từng cảnh ‘giải trừ hợp đồng’.

Trong lòng Trương Phán Phán càng ngày càng hối hận.

Một nhóm ‘Những Cô Gái Tỏa Sáng’ ký hợp đồng có gần 30 người…

Ba tháng sau, chỉ có 12 người vẫn chưa giải trừ hợp đồng.

Ngoại trừ số ít nằm trong bảng xếp hạng hot trên Internet, còn lại đều là những cô gái xuất thân bình thường nhưng có mơ ước trở thành ngôi sao.

Ngay từ giây phút đầu tiên sau khi ký hợp đồng, công ty đã bắt đầu nghiền ép giá trị của các cô gái ấy.

Họ làm các cô gái xuất hiện trong nhiều dịp hội khác nhau để ca hát, nói là cho tài guyên, nhưng trên thực tế là những buổi biểu diễn thương mại miễn phí, bồi rượu, khó tránh khỏi bị sờ mó.

Hot, thì push lên.

Không hot, mất giá trị, bị đẩy sang một bên chẳng màng tới.

Không có thông báo, không có người đại diện, không có tài nguyên, thậm chí đến công ty còn chẳng biết phải làm gì bây giờ…

Sống như một khúc gỗ vậy, nhận tiền lương cũng chẳng cao mấy, ngồi không cả ngày chẳng làm gì…

Do hợp đồng, không thể ký với các công ty quản lý khác, bất cứ thứ gì gửi đi hoặc nhận được bất luận những thứ gì liên quan ích lợi đều phải chia cho công ty.

Con người chỉ khi bị hiện thực tổn thương thì mới tỉnh ngộ được.

Sau khi tỉnh ngộ…

Chỉ còn lại hối hận vô tận.

Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận để uống.

Thế là khi hối hận đến một mức độ nào đó, chỉ có thể bị ép tiếp nhận hiện thực.

Chị Hồng đã không còn chủ động liên lạc với cô nữa.

Ngoại trừ thỉnh thoảng có lời nhắc nhở đến từ hệ thống chấm công của Thịnh Thế Entertainment rằng cô phải đến chấm công mỗi ngày, toàn bộ công ty đều phớt lờ cô.

Cô nhìn thấy tin tức khởi máy của ‘Mùa Hè Năm Ấy’, nơi khởi máy là khu trường học cũ mà họ từng học…

Cô nhìn thấy album < Trong Cơn Mưa> đã trở thành album ngang trời xuất thế lớn nhất của tháng 11, chỉ trong một tháng, trong giai đoạn album đĩa đình trệ, doanh số bán hàng vậy mà vượt quá 30.000 bản!

Original Soundtrack được đập nhiều tài nguyên như vậy cũng chỉ bán được 60.000 bản!

Cô nhìn vào một loạt dữ liệu…

Cuối cùng cúi đầu.

Sau đó…

Cô gọi một chiếc xe, đi đến đại học Yến Kinh.

Cô muốn tâm sự với Lâm Hạ…

Hoặc là, muốn Lâm Hạ làm trung gian!

Cuộc sống.

Như một ván bài.

Vừa ra đời đã có người xào bài giùm.

Có những lượt bài xấu đến khiến người tức giận.

Tất cả đều là bài nhỏ, không có bài sảnh, không có bài tới, so le không đồng đều đến mức tuyệt vọng, ngay từ đầu đã bị đánh cóng, cho đến khi ván bài kết thúc cũng không thể đánh được một lá bài nào.

Cũng có người cầm lượt bài ngon tuyệt đỉnh.

Sau bộ phòng sảnh là liên tục ăn tới.

Miễn không nhắm mắt đánh bừa là có thể qua ải dễ dàng.

Trương Phán Phán đứng ngoài cổng trường Đại học Yến Kinh, gọi điện thoại cho Lâm Hạ.

Gió chiều thổi qua, thổi lên mái tóc mềm mại của cô, dưới khuôn mặt xinh đẹp ấy mang chút vẻ phức tạp.

Ven đường thường có một số nhóm học sinh không nhịn được mà nhìn cô thêm vài lần.

Xinh xắn, cao gầy, sành điệu…

Dường như mỗi một đặc điểm đều là hình mẫu lý tưởng trong lòng rất nhiều chàng trai trẻ.

Hoàng hôn.

Cô im lặng chờ đợi.

Lâm Hạ có vẻ rất bận, cô gọi hai cuộc điện thoại mới gọi được, gọi đến thì Lâm Hạ bảo cô chờ một lát.

Mặc dù giọng điệu nhiệt tình, nhưng không có ngạc nhiên hay vui mừng nào, không có sự vui sướng như trước kia, như thể là một người bạn bình thường.

Trương Phán Phán cảm thấy trong lòng có chút khó chịu không giải thích được.

Nhưng cũng không tức giận.

Từng bức cảnh tượng hiện thực, cuối cùng cũng khiến cho Trương Phán cúi xuống cái đầu kiêu ngạo.

Có chuyện cần người giúp, đương nhiên sẽ không tự giác mà hơi cúi xuống.

Sau khi đợi tầm hơn mười phút, Lâm Hạ bước ra khỏi trường.

“Phán Phán, đến sao không báo trước thế, lúc nãy còn đang học…”

“Nếu báo trước cho cậu, cậu sẽ rảnh sao?”

Bình Luận (1)
Comment
tranletuananh19012010 1
tranletuananh19012010
Reader
4 Tháng Trước
Sao lại là truyện chữ vậyemo
Trả lời
| 0