Sau đó...
Nhìn bản đúc kết nhảm nhí này, anh ta cảm thấy trên mặt thẹn vô cùng.
Những thứ này có ích lợi gì chứ?
11 giờ đêm.
Trương Thắng đã trở lại.
Anh ta đưa nó cho Trương Thắng.
Trương Thắng nhìn thoáng qua rồi mỉm cười nói:
“Còn nữa không?”
“Không còn nữa!”
“Ừ, mai cứ tiếp tục nhìn rồi viết đi.”
“Giám đốc Trương, cái này có ích lợi gì?”
“Khi anh biết nó có ích lợi gì thì anh không cần phải viết nữa.”
“Ồ…” – Hứa Bác Văn thở ra thật sâu.
Trong lòng dồn nén khó tả.
Nhưng anh ta cũng không nói gì, cuối cùng gật đầu, đặt sổ ghi chép xuống, nằm lên chiếc giường nhỏ cạnh phòng họp.
Buổi tối phòng họp không có ai.
Anh ta có thể tạm ngủ ở đây.
Nằm mãi chẳng ngủ được.
Đột nhiên cảm thấy việc này còn mệt hơn cả làm bảo vệ.
Mấy cái này có ích gì?
Mơ hồ nảy sinh ý nghĩ bị Trương Thắng đùa nghịch…
Có phải do trước kia mình mắng Trương Thắng nên bay giờ Trương Thắng đang chơi đùa mình?
Tức giận giây lát, lại lắng xuống.
Bây giờ anh ta không có gì, rời Yến Kinh về quê chắc chắn sẽ bị bạn bè người thân mỉa mai đến chết.
Ít ra ở đây còn có chỗ che mưa chắn gió.
Đôi khi, không có sự lựa chọn, nhưng lựa chọn tốt nhất là sự lựa chọn tốt nhất.
Anh nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, ăn sáng xong, anh vẫn cầm cuốn sổ tay rời khỏi phòng làm việc, tiếp tục chạy ngược chạy xui để quan sát người đi bộ qua đường, nhẫn nhịn ghi chép tư liệu về những người qua đường chẳng có gì đáng nghi kia, vò đầu bứt tai viết ra mấy chữ đúc kết khó có thể hiểu được.
Đệch!
Ngày nào cũng viết đui viết mù.
Có thể viết ra chữ hay nào chứ?
...
Thời gian như bóng câu qua cửa.
Chớp mắt đã đến đầu tháng 12.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, đôi khi mặc áo mỏng đi trên đường cũng không chịu được run lẩy bẩy.
Tin tức ‘Trang Trí Hoành Viễn’ trả nợ vẫn tiếp tục.
Nhưng mà lượng người ở ‘Trang Trí Hoành Viễn’ dần dần ít đi.
Con người luôn có ngưỡng nào đó cho cảm giác mới mẻ, sau sự ồn ào nhộn nhịp ấy, tiếp theo là giữ vững việc kinh doanh bình thường.
Lý Bân rất mệt mỏi.
Sau khi rời khỏi Bếp Tích Hợp Sâm Nhiên, anh nhận ra giữ vững một cửa tiệm vất vả như thế nào.
Kinh doanh tốt...
Cửa hàng quá bận chịu không nổi.
Công việc cần cân đối, sau khi cân đối còn phải đối mặt với đủ loại vấn đề trang hoàng ngu xuẩn.
Trong thời gian này...
Lúc nửa đêm đi ngủ, nhận được cuộc gọi khiếu nại của khách như một chuyện rất chi là bình thường.
Cho dù có kiến trúc sư chuyên nghiệp từ Yến Kinh cùng nhau đối mặt thì cũng vô cùng thống khổ.
‘Làm danh tiếng.’
Nói thì rất đơn giản, chỉ ba chữ.
Nhưng mỗi một chữ đều tràn đầy khó khăn, dường như chịu đựng từng chút từng chút trong ngọn lửa.
Thời gian càng lâu, khó khăn sẽ không giảm bớt mà còn ngày càng nhiều hơn, chồng chất thành tầng.
Hầu hết mọi người đều không chịu được.
Và rồi sụp đổ.
Nát bươm.
Lý Bân cũng cảm thấy bản thân sắp đạt giới hạn, sắp không chịu nổi nữa.
Có lẽ năng lực của anh vẫn chưa đủ, chẳng nhưng không đủ mà còn bắt đầu nghi ngờ bản thân.
Anh ta hối hận!
Tham vọng của hơn mười ngày trước nay đã biến thành giày vò.
Ban đêm gặp khách khiếu nại, ban ngày còn muốn tươi cười đón khách, nghiêm túc với mỗi một đơn hàng…
Áp lực tích lũy sẽ chỉ ngày càng lớn hơn.
Anh ta không như thầy Trương Thắng…
Anh ta chỉ là một người bình thường.
“Phần trăm hoa hồng của cậu ở công ty này chỉ có bấy nhiêu thôi sao? Bọn họ cho cậu bao nhiêu cổ phần?”
“Giám đốc Lý, đừng như vậy, chúng tôi đều biết.”
“Khùng điên, bọn họ phủi mông cái rồi đi…mấy chuyện vặt này còn chẳn phải là cần cậu gánh sao?”
“Có cần thiết phải thế không?”
“Cái gọi là liên minh kinh doanh này, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ rời đi, đừng nhìn bọn họ hiện tại vô cùng náo nhiệt nhưng đều là đến cắt một cái rồi đi…”
“Cái ‘Trang Trí Hoành Viễn’ này bây giờ còn đang mắc nợ đây!”
“…”
Anh dần dần quen thuộc với các thương hiệu xung quanh lên.
Bởi vì anh là đầu nguồn cho nên rất nhiều thương gia đều phải dùng đến thông tin khách hàng của anh.
Sau đó cũng tự nhiên mà thành các ông chủ đến cửa, uống trà.
Sau đó...
Dần dần, Lý Bân nghe được những thứ mặt trái.
Mơ hồ…
Một mâu thuẫn vô hình dường như đang dần bắt đầu hiện lên.
Mơ hồ…
Một số việc mà những thương nhân đến từ Yến Kinh kia làm, hình như theo một góc nào đó, đang dần biến thành sự thật.
Mạnh Thụ Vinh lại nhận một đơn hàng lớn có giá trị gần 200 nghìn.
200 nghìn!
Một nửa lợi nhuận!
Gần 100 nghìn!
Đơn như vậy anh đã nhận nhiều trong tháng này rồi, đột nhiên tháng này ‘Trần Nhà Tích Hợp Obon’ của anh bùng nổ thành tích.
Những thương gia còn lại...
Dường như tất cả đều đã có được những gì họ cần trong bữa tiệc này.
Lý Bân thì vẫn loay hoay trông giữ.
Có vẻ đối với anh, đấy là không công bằng.
Sau đó...
Anh nhận được cuộc gọi từ Lưu Khai Lập.
Trong điện thoại.
Lưu Khai Lập nói mấy câu khó hiểu.