Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này (Dịch)

Chương 303 - Chương 303. Ảo Tưởng

Chương 303. Ảo tưởng Chương 303. Ảo tưởng

Lưu Khai Lập vốn nên ở giai đoạn thung lũng hình như rất thoải mái, nói mấy câu như kêu anh về đi, bọn họ cũng có nhãn hiệu thương gia của riêng mình…

Bọn họ mời Lý Bân đến làm người đứng đầu cho liên minh thương hiệu!

Lý Bân đương nhiên không đồng ý, cũng chặn Lưu Khai Lập.

Nhưng...

Anh luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Nhưng không nói rõ được là bất thường chỗ nào.

Ngày 1 tháng 12.

Trương Thắng ngủ nướng.

Hắn thường thức dậy rất sớm, nhưng lần này ngủ đến 10 giờ sáng mới mở mắt ra.

Khi thức dậy, cảm thấy hoàn toàn không có chút sức lực nào.

Chưa bao giờ mệt mỏi như vậy.

Hắn nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc lâu còn chưa dậy.

Hắn mơ một giấc mơ.

Một cơn ác mộng.

Trong mơ...

Mờ mịt, dường như là mơ về cha mẹ của thế giới này.

Khuôn mặt của cha mẹ đều rất mơ hồ, không rõ đến cùng họ trông như thế nào.

Thời gian trong mơ như là chiều tối.

Một buổi chiều có ánh tà dương đỏ quạnh như máu.

Dưới căn lầu thuê ở huyện Thương Đông.

Hắn nhìn thấy một xác chết máu thịt be bét.

Chung quanh tràn ngập tiếng thét, tiếng khóc nức nở và tiếng còi cảnh sát.

Trương Thắng hiếm khi cảm thấy sợ hãi, nay lại cảm nhận được một cỗ sợ hãi dến từ nguyên chủ.

Đó là một loại bóng tối mà con kiến liên tục trèo lên cắn xé không thể thở được.

Toàn bộ cơ bắp siết chặt lại với nhau, vào thời khắc ấy, máu cả người như biến thành băng lạnh.

Cứng ngắc!

Cả người cứng ngắc.

Như là…

Hôm nay sụp đổ trong nháy mắt.

Bóng tối bao phủ toàn thân hắn, không còn nhìn thấy ánh sáng.

Trương Thắng nằm trên giường ba phút, hồi tưởng về giấc mơ ấy...

Lúc này hắn rất bình tĩnh.

Trong lúc mơ hồ, cảm nhận được một vài chi tiết rất quan trọng của giấc mơ nhưng lại không nghĩ ra chi tiết mấu chốt ấy là gì.

Nếu đã không nhớ ra…

Vậy thì không nghĩ nữa.

Rồi sẽ có một ngày nào đó nhớ được.

Sau khi tỉnh lại, Trương Thắng rửa mặt rồi đẩy mở cửa nhà kho nhỏ.

Bước ra khỏi hành lang, hắn thấy các sinh viên trong bộ phận Internet của phòng làm việc NC đã đi làm.

Trận nhiệt độ của ‘Trang Trí Hoành Viễn’ khiến họ nhận được thêm chút đơn hàng chế tạo trang web, bọn họ đang nhiệt huyết sôi trào đánh code.

Trương Thắng dừng lại một chút rồi đi về phía văn phòng.

Văn phòng chật cứng người.

Ngày 1/12 là ngày bộ phim tài liệu ‘Năm Tháng Tốt Nghiệp’ được phát hành lên mạng.

Tất cả người có tham gia quay chụp đều chen chúc trong văn phòng.

Trần Mộng Đình vừa nhấp chuột vừa đăng tải ‘Năm Tháng Tốt Nghiệp’ lên trên mạng.

Sau đó...

Cô thấy Trương Thắng bước vào.

Ban đầu muốn chào hỏi Trương Thắng nhưng thấy hắn lắc đầu liền không nói gì, tiếp tục nhìn máy tính.

Đạo diễn của phim tài liệu là Lý Trung Hà rất kích động, mắt nhìn chằm chằm vào lượt truy cập và bình luận trên màn hình, cho dù Trương Thắng đẩy cửa vào thì cậu ta cũng không có phản ứng gì.

Chỉ cần một lượt truy cập hay một dòng bình luận cũng khiến tim cậu đập nhanh.

Bộ phim tài liệu khiến cậu ta rất có cảm giác thành công.

Cậu vẫn luôn có ước mơ làm đạo diễn.

Chỉ là...

Do hoàn cảnh gia đình tương đối nghèo, không thể mua được thiết bị đắt tiền, gia đình cậu không ủng hộ thi vào Yến Ảnh.

Cậu chỉ có thể thi Yến Thạch Hóa.

Dù vậy cậu vẫn báo danh vào club nhiếp ảnh, sau đó vẫn luôn ở trong club 4 năm, cố gắng tìm kiếm những người cùng chung chí hướng.

Trong bốn năm.

Cậu cũng từng tưởng tượng tương lai ra sao…

Nhưng chung quy chỉ là ảo tưởng.

Bốn năm đại học đã đủ để cậu chấp nhận thực tại.

Một nhóm người cùng chung chí hướng, tuy có ý tưởng nhưng không có phương hướng đi, chỉ biết quay một vài đoạn ngắn trong hoạt động cửa trường hoặc là chút ảnh phong cảnh.

Ngẫu hứng quay một đoạn phim ngắn, nhưng những thứ này nếu so với chuyên nghiệp thì quả thật là trên trời dưới đất, đăng tải lên mạng cũng không gây chút sóng gió nào.

Thời gian trôi qua từng ngày, khi sắp tốt nghiệp đại học năm 4…

Các đàn anh yêu thích nhiếp ảnh trong club cũng dần tan đi.

Họ cũng từng cất giấu ước mơ trong lòng, từng có tham vọng như cậu…

Cậu từng nghĩ rằng các đàn anh sẽ có một hành động khác biệt, dù sao cậu thấy bọn họ rất có tài năng.

Nhưng sau khi tốt nghiệp...

Có người về quê chụp những bức ảnh áo cưới bình thường nhất, có người không kiên trì dược đi làm công ở nhà máy, có người cũng kiên trì nhiếp ảnh, nhưng bụng đói kêu vang, cuối cùng không chịu đựng nổi…

Sau khi nhìn thấy tình cảnh của các đàn anh này, cậu cũng đại khái tiếp nhận hiện thực.

Có lẽ tương lai cậu cũng sẽ đi con đường này.

Nhưng...

Không ai nghĩ tới, vào năm cuối, cậu lại gặp dự án ‘Năm Tháng Tốt Nghiệp’ này.

Chủ tịch hội học sinh Trần Mộng Đình chỉ định cậu quay chụp...

Càng may mắn hơn là cậu được đạo diễn chuyên nghiệp Kha Triển Sí chỉ đạo.

Mặc dù Kha Triển Sí không phải là một người kiên nhẫn, nhưng những điều anh đều là tinh hoa hàng thật giá thật, khiến Lý Trung Hà nhận ra ‘có tài nhưng không gặp thời’ của mình trước kia chỉ là một chuyện cười.

Chỉ trong vài tháng, cậu đã học được vô số thứ và cũng trưởng thành nhiều hơn.

Chí ít...

Biết điện ảnh là gì, biết phim tài liệu là gì, biết màn ảnh là gì…

Bình Luận (1)
Comment
tranletuananh19012010 1
tranletuananh19012010
Reader
4 Tháng Trước
Sao lại là truyện chữ vậyemo
Trả lời
| 0