Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này (Dịch)

Chương 431 - Chương 431. Không Cần Nữa

Chương 431. Không cần nữa Chương 431. Không cần nữa

Chương 431: Không cần nữa

Tom ngay lập tức trở nên phấn khích. Anh ấy đứng dậy, trong mắt tràn đầy sự biết ơn và phấn khích, liên tục nói cảm ơn và đủ loại lời khen ngợi.

Trương Thắng nhìn anh mỉm cười.

Chỉ mỉm cười và gật đầu.

Tom hào hứng rời đi, lúc này anh cảm thấy như bầu trời đủ cao cho cánh chim sải cánh bay, đại dương đủ rộng cho cá nhảy...

Bên ngoài phòng.

Lacey và Clete tụ tập xung quanh.

Anh đã nói rất nhiều chuyện với hai người họ bằng tiếng Brazil...

Anh ấy muốn rời đi cùng Lacey và Clete.

Clete im lặng, chỉ ngơ ngác gật đầu, ở đất nước xa lạ này, người duy nhất mà anh có thể tin tưởng chính là Tom.

Nhưng Lacey im lặng một lúc lâu rồi nhìn về hướng văn phòng.

"David, anh không thể làm như vậy...!"

"Tên tôi là Tom, Lacey, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, tên tôi là Tom! Cậu phải đợi tôi nhắc đến lần thứ bao nhiêu nữa mới nhớ ...Quên đi, mấy người đề nghị ký đại ngôn bên đó đã đến rồi, tôi phải đi trả lời họ...Cậu có muốn đi cùng tôi không? Nếu cậu muốn đi thì hãy đi với tôi, chúng ta đều là người giống nhau! !"

"Tôi...sẽ không rời đi!!"

"Cậu mất trí rồi sao? Quên đi, cậu không muốn rời đi thì thôi!"

"..!"

Tom vui vẻ nói rồi cùng với Clete rời đi.

Lacey không đi theo hai người họ.

Thay vào đó, anh cúi đầu xuống và ngơ ngác ngồi trên chiếc ghế ngoài văn phòng.

...

“Tôi đã chấm dứt hợp đồng với Tom rồi, cậu hãy gỡ bỏ tất cả các bảng quảng cáo của anh ấy xuống!”

“Hả?!”

“Bỏ chúng xuống, sau này cũng không cần tới mấy hình ảnh quảng bá đó nữa, ừm, cũng không cần…!"

"Ồ, được...!"

Đầu bên kia của điện thoại.

Ông chủ của “Trần Nhà Tích Hợp Obon” Mạnh Thụ Vinh tỏ ra bối rối.

Nhưng rồi sau đó...

Mạnh Thụ Vinh vẫn gật đầu.

Khi thảo luận về công việc kinh doanh ở Brazil, anh ta trông có vẻ bối rối.

Tại sao hợp đồng lại bị chấm dứt đột ngột như vậy chứ?

Nếu hợp đồng bị chấm dứt!

Vậy làm sao để quảng bá nó đây?

Sau khi bước ra khỏi văn phòng, Trương Thắng nhìn thấy Lacey.

Lúc này người thanh niên gầy gò đến từ Brazil này đang ngồi trên ghế trong trạng thái bàng hoàng.

Thấy Trương Thắng đi tới, cậu nhìn Trương Thắng lẩm bẩm một tràng.

Trương Thắng không hiểu tiếng Bồ Đào Nha và cũng không biết cậu ta đang nói gì, nhưng từ trong ánh mắt của cậu anh có thể thấy được sự bướng bỉnh và ham muốn.

Có lẽ...

Anh ta đang xin lỗi thay cho Tom.

Rồi anh ta muốn đi theo anh ấy.

Chứng kiến sự thành công bất ngờ của "Giải thưởng Điện ảnh Quốc tế Nam California", và nhìn thấy sự phát triển của các thành phố Trung Quốc...

Lacey đương nhiên muốn trở thành một phần của sự giàu có này.

Điều này không có gì đáng ngạc nhiên.

Trương Thắng mỉm cười vỗ vai anh.

Anh không bao giờ từ chối bất cứ ai muốn ở bên mình.

Muốn ở lại thì cứ ở lại.

Sau khi hiểu đại khái ý của Trương Thắng, Lacey gật đầu liên tục, hưng phấn lảm nhảm rất nhiều điều.

Qua vẻ mặt và cử chỉ, Trương Thắng có thể hiểu đại khái anh ta muốn nói gì.

Anh ấy có thể giúp quét nhà, lau nhà và tưới cây...

Anh ấy cũng có thể làm bất cứ việc gì có thể ở cửa hàng "pin điện Bác Thế" bên cạnh.

Anh ấy có thể di chuyển mọi thứ.

Trương Thắng gật đầu.

Đi ra khỏi nhà.

...

2010, vào buổi trưa ngày 1 tháng 1.

Sau hai mươi năm thảo luận và gặp gỡ.

Trung Quốc chính thức ký thỏa thuận với ASEAN FTA (Hiệp định thương mại tự do).

Trên mạng, tin tức, thông cáo báo chí về việc ký kết thỏa thuận này đã được phát ra trong vài phút...

Trên Internet...

Nhiều nhà kinh tế bắt đầu thảo luận về mối quan hệ giữa ngành công nghiệp Trung Quốc và ngành công nghiệp của mười nước ASEAN. Tính bổ sung, đặc biệt là sau cuộc khủng hoảng tài chính, tin tức này chắc chắn rất thú vị.

Kích thích thị trường cầu trong nước và mở rộng thị trường cầu bên ngoài.

Đây luôn là chủ đề được bàn tán xôn xao ở Trung Quốc.

Tất nhiên...

Xu hướng xã hội này kéo dài được vài ngày thì giảm nhiệt và không còn phổ biến như "Giải thưởng được trao cho một con chó" hay "Một người nổi tiếng nào đó đã lừa dối tôi" nữa.

Người bình thường không mấy để ý tới những tin tức quốc tế này, những thứ này đều quá xa vời với họ, cho dù họ có thực sự cân nhắc đến lợi ích mà tin tức này mang lại thì họ cũng không có đủ tài nguyên để nhận bất cứ lợi ích trực tiếp nào từ nó.

Trong thế giới này, tiền chỉ có thể kiếm được bởi một số người.

Kha Triển Sí đang bận.

Trong mười ngày đầu năm 2010...

Kha Triển Sí đưa đoàn phim "Mùa Hè Năm Ấy" và đoàn về nước.

Anh ta dường như bắt đầu cảm nhận được lợi ích của thời đại lưu lượng này...

Mỗi lần anh ta đến một thành phố, có vô số người chú ý đến anh ấy, những câu hỏi được lặp đi lặp lại không mệt mỏi.

“Bị một chú chó đánh bại, anh cảm thấy như thế nào?!”

Anh ta có lúc tức giận và nói:

“Thất bại của “Mùa hè Năm Ấy” thực sự chỉ là vô tình!”

Nhưng đôi khi anh lại nghiến răng nghiến lợi, trưng ra bộ mặt khó chịu rồi quay người bỏ đi.

Bình Luận (1)
Comment
tranletuananh19012010 1
tranletuananh19012010
Reader
4 Tháng Trước
Sao lại là truyện chữ vậyemo
Trả lời
| 0