Chương 432: Chú Chó Trên Núi
Cư dân mạng trên mạng luôn có những trò đùa như vậy...
Khuôn mặt anh càng khó chịu họ lại càng vui vẻ, như thể bắt được một chú hề, luôn đem ra bàn tán mỗi một lần nhắc tới.
Trên con đường này...
Kha Triển Sí tự nhiên cảm thấy mệt mỏi.
Rồi anh nghe được một tin tức.
Tin tức đến từ Tom...
Tom đã chấm dứt hợp đồng với “NC Studio” của Trương Thắng.
Anh ta không ký hợp đồng với bất kỳ hãng phim nào mà chỉ ký hợp đồng đại ngôn với một công ty sữa bột, nghe nói phí ký kết cao tới năm mươi vạn tệ, đối phương còn mời Tom xuất hiện trong một quảng cáo truyền hình. Tom đang mỉm cười và bế một em bé, đứa trẻ nước ngoài dễ thương được cho bú và hình ảnh quảng cáo được quay chiếu rất dễ thương.
Nhưng Kha Triển Sí chỉ nhìn Tom trên TV mà thấy thương xót một lúc.
Anh luôn cảm thấy việc Tom rời "NC Studio" vào thời điểm này là điều vô cùng phi lý.
Nhưng...
Anh ta không quen biết Tom, vậy thì liên quan gì đến anh ấy?
Ngày 10 tháng 1, anh lại nghe được một tin tức khác.
Tin tức này từng trở thành chủ đề nóng trong giới điện ảnh.
"Chú Chó Trên Núi", bộ phim đã đánh bại anh, không chỉ xuất hiện thường xuyên trên mạng xã hội thời gian gần đây mà thậm chí còn nổi tiếng hơn cả "Mùa Hè Năm Ấy" của anh.
Bộ phim này...
Đã nhận được lời mời chiếu tại Liên hoan phim quốc tế Berlin!
Đúng!
Kha Triển Sí đọc đi đọc lại hơn chục lần, chăm chú nhìn dòng chữ trên weibo, suýt chút nữa thì lồi hai mắt ra. Nhìn thế nào cũng thấy lời mời chiếu, rất có khả năng sẽ tranh giải thưởng với hàng loạt phim mùa hè chất lượng cao của Trung Quốc như “Tiếng sấm”, “Tuổi mười bảy”, “Người hai mặt".
Sau khi biết tin, anh đã gọi điện cho Tất Phi Vũ.
Ở đầu bên kia điện thoại, Tất Phi Vũ nói chuyện với anh bằng tiếng Trung.
Anh ta vừa từ Brazil trở về, có vẻ bối rối, hưng phấn và không mạch lạc, nghe thấy Kha Triển Sí nói rất lâu mà vẫn không hiểu anh ấy đang nói gì.
Nhưng...
Có một điều chắc chắn chính là chuyện này là sự thật!
Tất Phi Vũ!
Đã lọt vào danh sách đề cử!
Thật trớ trêu!
Thật mỉa mai, từ góc độ này mà nói, "Mùa Hè Năm Ấy" của hắn lại một lần nữa bị một con chó đánh bại, chẳng phải là rất bất công sao?
......
Quận Thương Đông.
Một tràng pháo nổ vang lên.
Trương Thắng tham dự lễ thành lập "Nhà máy Pin Bác Thế" giữa tiếng pháo nổ và tiếng chiêng trống ầm ĩ náo nhiệt.
Các quan chức cấp cao của quận đã đích thân đến cắt băng khánh thành.
Người dân rất phấn khởi. Nơi có thể xem là một chiến trường trước đây giờ phút này đã không còn ai đến gây rối nữa, cũng không có ai có dị nghị gì. Họ khoác lên mình bộ đồng phục xưởng sản xuất "Pin điện Bác Thế" và nhìn chiếc xe tải lớn chạy từ đằng xa đang đi đến nhà máy sản xuất pin điện.
Tối nay, sau khi hoàn tất sửa lỗi xong, những chiếc máy này sẽ bắt đầu hoạt động.
Nghe nói "Pin điện Bác Thế" đã nhận được đơn hàng một vạn chiếc, trong đó có nhiều đơn hàng tồn đọng lâu ngày...
Trương Thắng mở tiệc chiêu đãi chúc mừng.
Trong bữa tiệc có rất nhiều cuộc nâng ly, nhiều người trong đó có cả người có quen biết với Trương Thắng hoặc không quen biết với Trương Thắng cũng đều đến nâng cốc.
Trương Thắng hơi say nhưng vẫn giữ tỉnh táo.
Thăng Vũ không tham dự buổi tiệc.
Dù lãnh đạo huyện có mời nhưng anh cũng không đến.
Anh ta vẫn ở lại nhà máy, tra cứu lỗi xảy ra trên máy móc và suy nghĩ kỹ càng về quy trình...
Lời từ chối của anh khiến cho lãnh đạo quận nhất thời lâm vào tình thế xấu hổ, nhưng cuối cùng họ cũng không ép buộc nữa mà chỉ mỉm cười nói vài câu gì đó.
Sau bữa tiệc, nơi này trở nên hỗn loạn.
Nhiều người dân bắt đầu giúp đỡ đóng gói đồ đạc.
Trần Mộng Đình mặt hơi đỏ vì uống rượu, dáng người xinh đẹp, dưới ánh trăng trông càng thêm nét quyến rũ.
Trong khoảng thời gian này, cô đã theo Thang Vũ về quê.
Thang Vũ am hiểu công nghệ nhưng không giỏi mấy chuyện đối xử ngày thường, nhiều lúc cứng nhắc như phân trong hố xí, vừa ghê vừa hôi.
Cô chỉ có thể ở lại đây để giúp đỡ đàm phán.
“Trương tổng..!”
“Hmm..!”
“Tôi sẽ ở lại đây.!”
“Nghĩ kỹ rồi sao?!”
“ So với quay trở lại thành phố lớn đó, có vẻ như tôi thích hợp ở đây hơn...!"
"Trước đây cô đã nói, không phải cô muốn làm kinh doanh sao? Làm việc trong ngành giải trí... !"
" Tôi phát hiện ra mình không phù hợp. Ở đó phức tạp quá, nếu mà đơn giản như vậy thì hẳn là sẽ có nhiều người đi làm, nhưng mà như vậy thì không thoải mái, tôi xin lỗi, Trương tổng. ...!”
Dưới ánh trăng.
Trần Mộng Đình nói chuyện rất nghiêm túc nhưng cũng có chút ngượng ngùng.
Trương Thắng nhìn cô, cuối cùng mỉm cười:
"Được rồi, vậy cô định giao việc cho ai?!"
"Thẩm Tiểu Hy!"
"Người đại diện của AK, Tiểu Hy?!"