Chương 453: Buổi tối rảnh không?
Các nhân viên của NC đều lần lượt rời đi, ngoại trừ những người có gốc Yến Kinh.
Ngược lại, bình điện Bác Thế rất náo nhiệt, các nhân viên công nhân đều nhận được khoản tiền thưởng không tệ.
Khắp nơi tràn ngập niềm vui.
Yến Thạch Hóa đã cho nghỉ từ hơn 10 ngày trước.
Toàn bộ trường trống rỗng.
Trương Thắng bước ra khỏi ngân hàng.
Hắn đã trả hết toàn bộ khoản nợ 360.000 của Ngân hàng Xây dựng.
Kế tiếp chỉ còn lại Ngân hàng Nông nghiệp và Ngân hàng Công thương...
So ra thì hơi ít tiền hơn chút.
Trương Thắng nhìn người qua đường ở Yến Kinh...
Ngắn ngủi mờ mịt một chút.
Sau đó...
Hắn đi về phía ‘Tiệm mì thầy Triệu’ của trường.
Trong tiệm cũng không nhiều người lắm.
Cơ bản mọi người đều về nhà ăn cơm, không ai ăn ở đây.
Khi Trương Thắng bước vào, Triệu Chí Minh nở nụ cười trên mặt, nhưng nụ cười này có chút cay đắng.
Vợ của Triệu Chí Minh cũng không giúp việc bếp như thường lệ mà cứ liên tục gọi điện thoại.
Trương Thắng quay đầu lại.
Thấy có một tấm ảnh mới dán lên ở chỗ dễ nhìn của cửa tiệm.
Trên đó không phải là poster quảng cáo gì mà là một đứa bé 5 – 6 tuổi…
Bọn họ vẫn chưa tìm được đứa con trai mất tích 10 năm trước của mình.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong…
Vợ của Triệu Chí Minh phàn nàn về Triệu Chí Minh ngay trước mặt Trương Thắng.
“Ông không nên học cái nghề đoạn tử tuyệt tôn này!”
“Điềm tốt gì chứ? Bây giờ không có con trai, sống hay chết cũng không biết!”
“…”
Trương Thắng nghe thấy tiếng động trong quán.
Dường như mỗi khi gia đình đoàn tụ, bọn họ sẽ luôn cãi nhau vì chuyện của con trai.
Trương Thắng đứng lên...
Rời khỏi tiệm mì.
Trong tiệm mì, tiếng cãi vã càng lúc càng lớn, còn kèm theo tiếng khóc nghẹn.
Giờ phút này…
Trương Thắng không có tâm tư gì ăn mì nữa.
Ngay lúc này…
Tin nhắn điện thoại của hắn reo lên.
Là vài tin nhắn chúc giao thừa.
Phát từ phòng trong ký túc xá…
Sau đó...
Trương Thắng thấy có rất nhiều tin nhắn chúc.
Có vài tin từ người trong trường như Thẩm Nghị, Trần Mộng Đình, từ Từ Thắng Nam, Mạnh Thụ Vinh…
Hắn cảm nhận được niềm vui của những người này, sau đó đáp lại từng người một.
Nhưng trong quãng thời gian vốn nên vui mừng ấy thì Trương Thắng lại không vui nổi.
Cuối cùng hắn cũng về trường học.
Điện thoại reo lên.
“Buổi tối rảnh không?”
“Có chuyện gì?”
“Muốn đến nhà tôi ăn bữa cơm sao? Hôm nay mẹ tôi tự mình vào bếp, mời vài người đến…”
“…”
Là Lâm Hạ gọi đến.
Hoa viên Hải Thự.
Trương Thắng rất quen thuộc.
Như thể nhắm mắt lại hắn cũng có thể biết phương hướng.
Phòng an ninh đổi bảo vệ mới, nhưng chiếc máy vi tính kia vẫn còn ở.
Cũng không đổi đi.
Qua chuyện của Hứa Bác Văn, bảo vệ đều kiểm tra kỹ lưỡng bất cứ ai tiến vào hoa viên…
Không chỉ đăng ký tên mà còn phải chụp ảnh, viết số CMND,…
Trương Thắng mang quà theo cũng bị kiểm tra qua lại một hồi mới được cho đi.
“Ô tiểu Trương, mấy ngày không thấy, dạo này học đại học sao rồi?”
Trương Thắng nhìn thấy một người quen, đó là chị Trần.
Chị Trần tên là Trần Thục Phân, là đơn hàng thứ nhất mà Trương Thắng ký được khi chạy việc.
Mặc dù Lưu Khải Lập lắp đặt đồ cho Trần Thục Phân rất lung tung, về sau đến cửa cũng làm ra chút phiền tóa nhưng lúc Trần Thục Phân nhìn thấy Trương Thắng vẫn rất nhiệt tình như cũ, mời Trương Thắng vào nhà ngồi một lát.
Trương Thắng lịch sự từ chối.
Trần Thục Phân nhìn Trương Thắng mang theo quà, ăn mặc rất trang trọng, trông rất đẹp trai, sau đó khuông mặt mũm mĩm hiện lên nụ cười suy tư, dắt con chó lông xù ra cửa.
Trương Thắng đi lên lầu ba...
Cửa lầu ba mở ra.
Nhưng Trương Thắng vẫn gõ cửa một cái, sau đó thấy Trương Phán Phán đi ra.
Trương Phán Phán liếc nhìn món quà trong tay Trương Thắng, sau đó cười nói:
“Quà gì đấy, tò mò ghê…”
Trương Thắng cũng chỉ mỉm cười, nhưng không nói gì mà thay giày rồi bước vào.
Trương Phán Phán đã thay đổi rất nhiều.
Vẫn xinh đẹp như cũ, nhưng có lẽ trong khoảng thời gian này hai người thi thoảng liên hệ qua lại nên giữa họ cũng không mấy xa cách.
“Chào chú!”
“Ừ, chào cậu, là tiểu Trương à? Mau vào đi, đã tới rồi còn mang quà làm gì…”
“…”
Trương Thắng nhìn thấy cha của Lâm Hạ.
Ông là một người trung niên cao gầy, đeo kính gọng vàng, tướng mạo khá thanh lịch.
Trương Thắng nhớ mang máng tên của cha Lâm Hạ là Lâm Quốc Đống.
Là một thương nhân có một doanh nghiệp ở nước ngoài.
Trương Thắng nhìn ông ấy, trong đầu lóe lên vài ý nghĩ, phác họa đại khái sản nghiệp ở nước ngoài của ông.
Hẳn là có liên quan đến các dạng như thông tin và khoa học kỹ thuật.
Lâm Quốc Đống không ra vẻ ông chủ lớn, lúc nhìn Trương Thắng vẫn nở nụ cười nhiệt tình, mời hắn vào bàn trà phòng khách ngồi và rót trà cho Trương Thắng.
“Đại Hồng Bào?” – Trương Thắng nhẹ nhàng uống một ngụm trà, lập tức ngẩng đầu lên.
Lâm Quốc Đống có chút kinh ngạc, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu:
“Cậu nhấm ra được ư?”
“Được…”
Trương Thắng cảm nhận được hương thơm của trà.
Hắn nhìn Lâm Quốc Đống, cả người nổi lòng tôn kính.
Mặc dù không phải hàng đỉnh cấp nhưng cũng không khác nhau lắm!
Hắn không thể tưởng được Lâm Quốc Đống lại chiêu đãi bọn họ bằng trà quý giá như vậy...
Trong bếp.
Lâm Hạ và mẹ Cố Giang Yến đang bận bịu…
Phát ra từng tiếng lèo xèo.
Lâm Quốc Đống nhìn người thanh niên trước mặt, trẻ tuổi hơn ông nhưng lại mang theo khí chất đặc biệt.
Ông càng thấy hứng thú hơn.
Ông biết chuyện Trương Thắng làm, thực ra thì hôm qua lúc vừa về nước nhìn qua liền biết là Trương Thắng.