Chương 454: Trò chuyện
Ban đầu cũng không kinh ngạc lắm.
Ông đã nhìn quen minh tranh ám đấu trên sa trường, nhìn qua đủ sắc thái, mặc dù Trương Thắng cực kỳ ưu tú nhưng trên thế giới này cũng không thiếu người như vậy.
Nhưng...
Chỉ đến khi Trương Thắng ngồi xuống, ông mới cảm thấy chàng trai trẻ này có chút thú vị.
“Tôi pha thêm ly nữa cho cậu, cậu giúp tôi nhìn xem nó là trà gì đi?”
“Được!”
Ngoài cửa sổ.
Ráng chiều đầy trời.
Trên bàn trà.
Lâm Quốc Đống lấy ra một cái túi nhỏ rồi yên lặng pha một tách trà, nhưng thay vì tự mình uống, ông lại đưa cho Trương Thắng.
Trương Thắng ngửi lấy hương trà.
Khẽ cau mày, sau đó nhắm mắt lại uống một ngụm:
“Bích Loa Xuân, hẳn là hơn hai năm…”
Lâm Quốc Đống ngạc nhiên.
Nhìn cái túi không có tên viết trên đó, nhưng nụ cười càng lúc càng sâu:
“Cậu có thể nếm ra tuổi trà?”
“Tôi đoán bằng cảm giác!”
“Ừm, thử lại trà này lần nữa?”
“Được rồi, tôi uống một ly nước trước, nếu không mùi vị sẽ trộn lẫn.”
“Ừm, thật thú vị.”
Trương Phán Phán ngồi bên cạnh.
Cô nhìn Trương Thắng!
Hơi sốc...
Cô cố gắng uống hai tách trà.
Sau đó...
Lại hơi mờ mịt.
Cô không nếm được mùi vị, chỉ cảm thấy hình như hai loại trà chả khác nhau gì.
Đơn giản một cái là trà Ô Long, một cái là trà xanh…
Cô nhìn thấy Lâm Quốc Đống pha thêm một tách trà.
Trương Thắng nhấp một ngụm.
Sau đó...
Cô thấy Trương Thắng cau mày thật sâu, cẩn thận nhìn trà, sau đó lại lắc lắc, cuối cùng nhìn Lâm Quốc Đống nở nụ cười gượng gạo:
“Chú ơi, đây là Tây Hồ Long Tỉnh giá rẻ 5 đồng một hộp của Hàng Châu đúng không?”
Trương Phán Phán cũng nhấp một ngụm.
Cô chả uống ra cái gì, càng thấy rất là thần kỳ.
Đây thật sự là Tây Hồ Long Tỉnh 5 đồng sao?
“Hahaha! Tiểu Trương, xem ra có chút trình độ đấy…”
“…”
Trương Thắng đặt tách trà xuống.
Tây Hồ Long Tỉnh 5 đồng…
Hắn thật sự rất quen thuộc.
Không chỉ quen mà còn ngắt lấy qua, thậm chí cầm loại trà này dạo qua rất nhiều người.
Đúng rồi!
Hắn cũng từng bán nó!
Cách ‘người bán trà’ ở thế giới trước chính là việc giúp hắn tích lũy tài chính ban đầu sớm nhất, bắt đầu đưa ra con đường tiêu thụ.
Trương Phán Phán nhìn Trương Thắng và Lâm Quốc Đống.
Cô thấy hai người bắt đầu nói về chuyện pha trà.
Nói về pha trà.
Sau đó...
Cô thấy Trương Thắng đứng lên, đổi vị trí với Lâm Quốc Đống, rồi pha trà rất khéo léo.
Có vẻ là hắn từng học qua!
Rất chuyên nghiệp.
Trương Phán Phán chấn kinh.
Trương Thắng một lần nữa vượt quá tầm hiểu biết của cô, có một loại cảm giác rất cực hạn thậm chí làm cho người ta khó tin.
Trương Thắng nghèo!
Người nghèo như vậy, sao có thể hiểu biết những thứ này, thậm chí là ‘Đại Hồng Bào’, làm sao hắn có thể nếm được?
Hắn đang bịa chuyện!
Nhưng...
Sao mà bịa được chứ!
Trong phòng khách.
Lại vang lên tiếng gõ cửa khác.
Trương Phán Phán đứng dậy chạy tới mở cửa.
Cô thấy Tống Dao – đệ tử của Cố Giang Yến mẹ Lâm Hạ đến.
Lâm Quốc Đống không chào hỏi Tống Dao, mơ hồ, ông và Trương Thắng tán gẫu ngày càng ăn ý, hai người đổi từng chén trà, từ lịch sử trà đạo, đến trà ở nhiều vùng miền, đến mùa, đến mùa mưa...
Tống Dao ngồi trên ghế salon nhìn Trương Thắng và Lâm Quốc Đống ở phía xa.
Cô đoán người đàn ông trung niên này chính là chồng của Cố Giang Yến, nhưng thấy hai người đang tán gẫu, cô thật sự không biết nên tiến lên chào hỏi như thế nào.
Lúc này...
Lâm Hạ bưng đồ ăn ra.
Mặc dù đều là đồ ăn thường ngày, nhưng rất thịnh soạn.
Cố Giang Yến đeo tạp dề, đi ra khỏi phòng bếp, sau khi chào hỏi Tống Dao, bà tiếp tục về bếp nấu ăn.
Cách đó không xa...
Lâm Quốc Đống và Trương Thắng ngừng pha trà, đứng dậy.
“Cha, cha…”
“Cha mang tiểu Trương dạo trong khu hoa viên, các con đừng để ý.”
“Vậy, cần cháu đi cùng không ạ?”
“Cháu chào hỏi khách khứa đi…”
“À dạ.”
Lâm Hạ nhìn cha mình bước ra khỏi cửa cùng Trương Thắng.
Nhìn bóng lưng sóng vai của hai người, cứ thấy không đúng chỗ nào.
Nhưng cô không nghĩ nhiều.
Có tiếng gõ cửa khác.
Lâm Hạ đi đến mở cửa, phát hiện là biên tập viên của nhà xuất bản Khải Minh Tinh – chị Dương Thần.
Chị Dương rất vui mừng, vừa tới liền nói cho Lâm Hạ đã bán được gần 80.000 quyển, lực ảnh hưởng của phim lên truyện rất kinh người, bản sách mới đang được in ấn thêm.
Lâm Hạ nghênh đón Dương Thần đi vào.
Vừa ngồi xuống, cô nghe thấy điện thoại của Dương Thần đổ chuông.
Sau đó, Dương Thần đi đến một góc trả lời điện thoại.
Năm – sáu phút sau, cô bước ra ngoài.
“Cô Lâm, cô cảm thấy thế nào về tiểu thuyết mạng?”
“Hả? Tiểu thuyết mạng?”
“Nhà xuất bản của chúng tôi muốn mở rộng kinh doanh mới, gần đây xem trọng tiểu thuyết mạng…Tôi không đặc biệt hiểu thị trường dành cho giới trẻ lắm…”
“Thật ra thì tôi cũng không rõ mấy…”
“Cô giúp tôi nhìn những truyện này thế nào được chứ?”
“Được!”
Lâm Hạ thấy Dương Thần lấy laptop ra, liền đưa cho Lâm Hạ một lô ‘tiểu thuyết mạng’.
Lâm Hạ đọc một lát sau, nhất thời thấy mờ mịt.
Nhưng dường như một cuốn tiểu thuyết có tên ‘Phá Vỡ Bầu Trời’ cực kỳ bắt mắt.
Sao lại có người lấy tên này?
Lại còn đứng đầu trong bảng cải biên?
Còn chưa kịp nhìn kỹ, Lâm Hạ lại nghe điện thoại Dương Thần vang lên.
“Cái gì? Không thể liên lạc với tác giả Bất Dạ ư?”
“Trang web cũng không liên lạc được?”
“Đối phương không còn dùng QGOU nữa?”
“Được rồi, vậy chúng ta hãy liên lạc với những người khác trước, tiếc cho bộ tiểu thuyết này thật, gần đây rất nổi tiếng!”
Bên ngoài phòng bếp.
Cố Giang Yến làm xong món ăn cuối cùng.
Sau đó bưng đi ra.
“Đủ người hết chưa?”
“Gần đủ rồi.”
“Ờ, thế tốt, ăn cơm đi, cha con đâu?”
“Ông ấy dẫn Trương Thắng đi dạo quanh khu phố…”
“Ài, con gọi cho ổng đi.”
“Dạ!”
Lâm Hạ gọi điện thoại cho cha Lâm Quốc Đống.
Kết quả là nửa ngày không ai nhấc máy.
Lâm Hạ đi đến phòng làm việc của Lâm Quốc Đống, sau đó thấy cả hai chiếc di động đều nằm trên bàn sách.