“Chúng tôi rất chân thành…” – Lý Diễm Hồng không cười, mà càng ngày càng nghiêm túc.
Trương Thắng cất đi nụ cười, trên mặt lóe lên chút nuối tiếc.
“Tôi cảm nhận được, nhưng đôi khi thật là đáng tiếc, lúc 3 tuổi chúng ta thích ăn kẹo que, chờ đến 30 tuổi thì sức hấp dẫn đã không còn lớn như vậy nữa…”
“Cậu cảm thấy cậu đã đi vào giai đoạn kế tiếp?”
“Tôi mở một "NC Entertainment" ở ngoại ô Yến Kinh, nó không lớn bằng anh, sức mạnh tài chính của nó rất nhỏ về mọi mặt, nhưng mặc dù nó nhỏ, nhưng nó có đủ loại nội tạng…”
“Trong thời đại này, hành động mở công ty, mở công ty giải trí là rất không lý trí.” –Lý Diễm Hồng nghe vậy, cô sững sờ một lát, sau đó cau mày, nói một cách thấm thía:
“Tài nguyên đều là độc quyền, Tinh Quang Vị Lai không thể đưa cho cậu, Thịnh Thế Entertainment chúng tôi cũng không thể cho cậu, cậu thấy được một đêm thành danh, thực tế thì có không biết bao nhiêu tài khoản truyền thông, bao nhiêu phóng viên đằng sau thúc đẩy, ở một góc mà cậu không thấy được có vô số nhà tư bản đầu tư…Đó là quy tắc của thế giới này!”
Cô thấu hiểu tinh thần khởi nghiệp của người trẻ tuổi.
Vô cùng biết rõ dã tâm của Trương Thắng.
Nhưng...
Hắn quá nhỏ yếu.
Bị gió thổi qua liền đứt gãy.
“Có người lập ra quy tắc thì sẽ có người phá vỡ quy tắc…” – Trương Thắng chỉ lắc đầu sau khi nghe Lý Diễm Hồng nói.
“Đó là khăng khăng cố chấp!”
“Nhưng cũng phải đi, không đúng ư?”
Lý Diễm Hồng đứng lên.
Cô không nói gì thêm, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc Trương Thắng nói ra câu này cô liền biết, không thể thuần phục được con dã thú như Trương Thắng.
Hồi lâu sau.
“Trương Thắng, cậu nghĩ chúng ta nên hợp tác như thế nào?”
Sau khi nhận ra sự thật, Lý Diễm Hồng quay đầu lại, cuối cùng thay đổi từ tư thái bề trên, trưởng bối thành người hợp tác.
Cô biết Trương Thắng có khả năng gì!
Cô cần khả năng đó!
“Bản quyền của <Vịnh Xuân Quyền> nằm trong tay chị đúng không?”
“Phải!”
“Tôi muốn bản quyền công chiếu ở Pháp!”
“Pháp?”
“Tôi có một rạp chiếu phim ở Pháp và tôi cần có phim! Theo như tôi biết, <Vịnh Xuân Quyền> đang phát triển mạnh mẽ ở trong nước, nhưng danh tiếng ở nước ngoài lại rất bình thường, ngay cả bản quyền chiếu phim ở Pháp cũng chưa bán đi, phải không?”
“Cậu thật sự có một rạp chiếu phim ở Pháp?” – Lý Diễm Hồng trừng mắt nhìn thẳng Trương Thắng.
Mặc dù là người luôn bình tĩnh như cô cũng có hơi mất kiểm soát.
“Đúng vậy! Một tập đoàn rạp chiếu phim!” – Trương Thắng gật đầu.
“Không phải là cậu muốn giống như <M;ùa Hè Năm Ấy>, được chiếu tại hơn 120 rạp chiếu phim trên cả nước, cậu nói hơn 120 khu vực trên toàn cầu…Lừa ai cũng được nhưng đừng tự lừa mình!” – Lý Diễm Hồng nhìn thẳng vào Trương Thắng.
“Tin hay không tùy cô!” – Trương Thắng híp mắt.
“Rạp chiếu phim của cậu tên gì?”
“Sailu!”
“Tôi chưa từng nghe qua!”
“Có rất nhiều rạp chiếu phim ở Pháp mà cô chưa từng nghe đến!”
“Có bao nhiêu rạp chiếu phim dưới tuyến của Sailu Cinema?” – Lý Diễm Hồng vẫn nhìn chằm chằm, cũng càng nghiêm túc hơn, cô uống một hớp nước.
“40 năm trước thì có 15 rạp!” – Trương Thắng vẫn luôn bình tĩnh dưới cặp mắt như muốn nhìn thấu hắn của Lý Diễm Hồng.
“Còn bây giờ?” – Mặc dù Lý Diễm Hồng không tin, nhưng trái tim cô vẫn không kiềm được mà run lên!
“Một rạp!”
“Phụt! Khụ khụ…”
Cuối cùng thì Lý Diễm Hồng cũng mất kiểm soát, bị sặc cổ họng.
Trên mặt cô càng lộ vẻ khó tin:
“Một rạp? Có mỗi một rạp mà cậu cũng gọi là tập đoàn ư!”
Vô lý!
Nực cười.
Đủ loại biểu cảm xuất hiện trên mặt Lý Diễm Hồng.
“Một rạp thì cũng là tập đoàn, hơn nữa quan trọng là nó ở Pháp…”
“Tôi không thể trao quyền cho cậu!” – Sau khi Lý Diễm Hồng nghe xong, cuối cùng lắc đầu.
“Ồ, tôi hiểu rồi!”
Nghe xong, Trương Thắng gật đầu, uống hết chén trà rồi đứng lên rời đi.
“Đứng lại! Cậu định đi?”
“Ừ!”
“Cậu muốn làm gì? Trương Thắng!” – Lý Diễm Hồng nheo mắt.
Giác quan thứ sáu mơ hồ nói với cô…
Trương Thắng chắc chắn sẽ làm gì đó sau khi rời khỏi văn phòng này!
Trương Thắng dừng lại:
“Tại Giải thưởng Điện ảnh Quốc tế Nam California, tôi đã quen biết một vài đạo diễn, cũng hiểu được suy nghĩ của họ, bọn họ rất mong muốn phim của mình được chiếu ở Pháp, đối với họ, một rạp chiếu phim ở Pháp có thể đại diện cho toàn nước Pháp! Chị Hồng, thật ra tôi có được bản quyền của <Vịnh Xuân Quyền> hay không cũng không quan trọng lắm…”
“Cậu muốn xúi giục Cao Huy?”
“Tôi chưa bao giờ nói như vậy nha…chỉ là tôi không thiếu tài nguyên phim ảnh mà thôi!” – Trương Thắng im lặng, sau đó híp mắt cất bước rời khỏi văn phòng.
Đúng lúc này, điện thoại di động của hắn reo lên.
Hắn nhìn số điện thoại lạ, nhíu mày một lát rồi vẫn nhận điện thoại.
“Xin chào!”
“Xin chào, tôi là Cao Viễn, đạo diễn của <Tiếng Sấm>!”
“Ồ? Đạo diễn Cao, chào ông!”
Trong văn phòng.
Lý Diễm Hồng nhìn chằm chằm Trương Thắng.
Cô nghe được có vẻ Trương Thắng vừa nói khẩu hình ‘Đạo diễn Cao’.
Cuối cùng cô cũng đi tới.
“Trương Thắng, cậu đừng có quậy lên nữa…” – Lý Diễm Hồng thở ra thật sâu, hạ thấp giọng.