Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này (Dịch)

Chương 485 - Chương 485. Ghê Tởm Toàn Ngành

Chương 485. Ghê tởm toàn ngành Chương 485. Ghê tởm toàn ngành

Bên ngoài văn phòng.

Lý Diễm Hồng nhìn chằm chằm Trương Thắng.

Người thanh niên trước mặt mang vẻ mặt bình tĩnh.

Cúp điện thoại, chờ cô trả lời.

Trong lòng Lý Diễm Hồng không muốn thỏa hiệp.

Không thể gửi bản quyền công chiếu tại Pháp đầu tiên cho một bom tấn như &LTV;ịnh Xuân Quyền> vào tay Trương Thắng.

Sailu Cinema…

Cô đã tra cứu thông tin qua.

Xác thực đã từng có một thời huy hoàng, thậm chí lễ trao giải Liên hoan phim Cannes đầu tiên cũng là được cử hành ở Sailu Cinema.

Nhưng giờ đây nó chỉ còn lại đống đổ nát, lỗi thời, chỉ có vài bức ảnh chứng minh thời huy hoàng khi xưa.

Làm sao cô có thể đặt một bom tấn như &LTV;ịnh Xuân Quyền> vào tay Trương Thắng? Làm váy cưới cho người khác?

Trương Thắng đang giở trò mượn gà đẻ trứng.

Thủ đoạn này...

Vẫn luôn dùng ngay từ lúc bắt đầu khởi nghiệp, hơn nữa lần nào cũng trúng.

Loáng thoáng như một con kiến nhỏ nhảy qua nhảy lại trước mặt cô, tuyên bố rằng phải lấy cái giá nhỏ nhất để đạt được ích lợi lớn nhất.

“Vào đi!”

Lý Diễm Hồng chán ghét trong lòng, nhưng cuối cùng cũng thỏa hiệp.

Trong mạng lưới các mối quan hệ phức tạp của mình, hắn chọn trúng người mà cô không muốn nhìn thấy nhất.

Dường như Trương Thắng nhận biết rất rõ dưới vẻ ngoài hài hòa của Thịnh Thế Entertainment cấu giấu bè phái chia năm xẻ bảy, cũng biết rõ ý đồ mà các phe phái ấy khao khát là gì!

Lý Diễm Hồng không biết Trương Thắng lấy thông tin này từ đâu.

Thông tin rất bí mật, một số mâu thuẫn chưa bao giờ xuất hiện trước công chúng, thậm chí trên bề mặt bọn họ vẫn lịch sự với nhau…

Hôm nay anh giúp tôi lên đài, ngày mai tôi giúp anh lên đài, ra vẻ xưng huynh gọi đệ anh em tốt.

Cửa phòng làm việc cuối cùng cũng đóng lại.

Trương Thắng bước vào văn phòng.

“Thật đáng tiếc, bây giờ xã hội luật pháp, nếu không thì cậu sẽ bị người ta đánh chết!”

Lý Diễm Hồng nhìn Trương Thắng ngồi xuống.

Cô nhìn Trương Thắng, nói câu đó một cách vô cảm.

Doanh thu phòng vé của <Cu;ộc gọi năm 1988> hôm nay không tốt, tỷ lệ lịch chiếu phim so với doanh thu phòng vé cùng rớt xuống vị trí rất khó coi!

Danh tiếng cũng không gọi là tốt, chỉ có 6.0 điểm, có không ít lời khen bên trong đều là do seeder đẩy.

Nhưng nó vẫn cứ là được trình chiếu.

Lịch chiếu đã giảm, nhưng luôn duy trì trong một đoạn thời gian đặc biệt.

Ghê tởm giới hạn cao nhất của &LTVịnh Xuân Quyền>, thậm chí ghê tởm toàn bộ ngành nghề!

Tuy nhiên...

Cao Viễn có đường, quan hệ, vốn liếng, ngay cả lãnh đạo cao nhất của Tinh Quang Vị Lai cũng phải bán thể diện cho hắn.

Nếu không, một bộ phim nhảm như &LTCuộc gọi năm 1988> sẽ không thể lọt vào danh sách rút gọn của Đài Loan được chứ đừng nói đến việc xuất hiện trên trang đề cử của Giải thưởng Kim Mã.

Tài nguyên của Lý Diễm Hồng cũng không tệ, đạo diễn mới lên Thôi Hạo cũng được rất nhiều tư bản ưu ái, nhưng...

Cao Viễn là một đạo diễn uy tín lâu năm, &LTTi;ếng Sấm> do ông đạo diễn càng là một bộ phim mang tính cột mốc trong năm ngoái, nghiễm nhiên là dáng vẻ người đại diện của ngũ đại đạo diễn…

Cô không thể sánh được!

“Nếu như không phải là xã hội luật pháp thì tôi đã sống tốt hơn rồi…chính bởi vì nó là xã hội luật pháp cho nên tôi chỉ có thể làm việc trong quy tắc.”

Trương Thắng ngồi xuống.

Tự rót cho mình một ly nước đun sôi để nguội.

Đảo khách thành chủ.

Lý Diễm Hồng thở ra thật sâu trong lòng.

Đã không còn sân si câu nói này của Trương Thắng là thật hay giả nữa.

Lúc này, cô đè nén cảm xúc xuống, trở nên bình tĩnh:

“Cậu muốn hợp tác như nào?”

“Tôi muốn bản quyền công chiếu độc quyền tại Pháp của &LTVịnh Xuân Quyền>!”

“Cậu biết đây là không thể.” – Lý Diễm Hồng lắc đầu.

“Độc quyền một tuần?”

“Một ngày, nhiều nhất!”

“Chị có thể bán bản quyền được cho Pháp không?”

“Cậu có ý gì?”

“Chị không thể bán bản quyền công chiếu ở Pháp, vậy thì có gì khác biệt giữa độc quyền &LTVịnh Xuân Quyền> cho tôi và không độc quyền chứ? Chỉ có rạp chiếu phim của tôi mới có thể chiếu phim lên cho chị!”

“Đó là ranh giới cuối cùng! &LTVịnh Xuân Quyền> đã kiếm được lợi nhuận, cho dù nó không ra nước ngoài thì cũng không quan trọng với chúng tôi!” – Lý Diễm Hồng lạnh lùng nói.

“Ba ngày!”

“Đây không phải là mặc cả mà là tôi nhượng bộ!” – Lý Diễm Hồng nhìn Trương Thắng, nói xong liền không có ý muốn nói nữa.

“Được rồi, một ngày độc quyền thì một ngày độc quyền! Nhưng tôi muốn ký hợp đồng với chị, bất kỳ tác phẩm nào của chị trong tương lai, chúng tôi đều có một buổi chiếu độc quyền trước một ngày!”

“Không thể!”

“Vậy thì bộ kế tiếp!”

“&LTVịnh Xuân Quyền> là bộ phim do chúng tôi đầu tư nên bản quyền nằm trong tay chúng tôi, nhưng bản quyền của bộ phim tiếp theo nên nằm trong tay Thịnh Thế Entertainment, tôi không thể làm chủ, tôi chỉ là người làm thuê…” – Lý Diễm Hồng lắc đầu.

“Bộ kế tiếp, bộ có bản quyền nằm trong tay cô!”

“Được!” – Lý Diễm Hồng gật đầu.

Gọi điện thoại để luật sư viết hợp đồng ra.

Trong lúc đánh hợp đồng, Lý Diễm Hồng nhìn Trương Thắng:

“Có phải Trương Phán Phán đã nói gì đó về tình hình công ty chúng tôi cho cậu? Thậm chí là cơ mật?”

“Không có!”

“Thật sao?”

“Người vừa ký hợp đồng, không có thành tích gì như Trương Phán Phán có thể tếp cận được thông tin cơ mật của các chị ư?”

“Người thông minh có thể phân tích tình hình chung của toàn công ty chỉ thông qua vài chữ viết và lời nói…”

“Xem tin tức trên Weibo không tiện hơn sao? Nhiều thông tin cũng bị lộ ra trên đó đấy chứ…”

“Sau khi ký hợp đồng, cậu vẫn sẽ hợp tác với Cao Huy ư?”

“Tôi không muốn lừa chị, thậm chí tôi còn sẽ dùng hợp đồng đã ký để nói chuyện với Cao Viễn lần nữa!”

“Chưa ký hợp đồng mà cậu dám nói như vậy?” – Lý Diễm Hồng thở ra một hơi, sắc mặt tăm tối đi.

Bình Luận (1)
Comment
tranletuananh19012010 1
tranletuananh19012010
Reader
4 Tháng Trước
Sao lại là truyện chữ vậyemo
Trả lời
| 0