Ông chạy thục mạng nhưng doanh số tiêu thụ vẫn chỉ dừng lại ở đó, mấy năm trước có mở rộng một xưởng chi nhánh nhưng lượng tiêu thụ vẫn không thay đổi.
Ông bắt đầu nghĩ cách khác…
Nghĩ đến việc xây dựng khái niệm thương hiệu, nhờ nhà tư vấn thiết kế thương hiệu logo cho ‘Óng mượt’, mua lại một số công thức, thậm chí còn quảng cáo trên đài truyền hình địa phương.
Nhưng hiệu quả quá ít…
Ông từng nghĩ cược một lần cầm hẳn mấy triệu đến đài CCTV làm quảng cáo hết đi!
Nhưng khi thực sự đến hỏi CCTV thì ông mới nhận ra một vấn đề...
Cái đ*t!
Có mấy triệu tiền quảng cáo cho CCTV thì đến cái tư cách xếp hàng chờ cũng không có.
Dầu gội ‘Mềm Mại’ mời nữ minh tinh làm quảng cáo mười mấy giây đã có giá 20 triệu!
Sự tàn khốc của hiện thực khiến trái tim Trương Tự Cường khá đau đớn, không ít người thuyết phục ông chấp nhận thực tế, trạng thái hiện tại cũng rất tốt rồi.
Nhưng Trương Tự Cường mãi mãi không muốn trở thành một doanh nghiệp nhỏ…
Trong những năm qua, ông ấy đã cố gắng tìm kiếm sự đổi mới và thay đổi, nhưng sau một thời gian dài thay đổi thì vẫn là bộ dạng cũ kia.
Một lần đưa hàng ngẫu nhiên, ông gặp Mạnh Thụ Vinh trong một tiệm cắt tóc ở Yến Kinh...
Mạnh Thụ Vinh dường như đã uống chút rượu, sau đó đi theo đồng bạn khoe khoang, khoe rằng Liên hoan phim quốc tế Berlin có quảng cáo Trần Nhà Tích Hợp Obon.
Sau khi Trương Tự Cường nghe xong liền chú ý tới, nhân cơ hội bắt chuyện.
Trong lúc trò chuyện, ông kể bọn họ đều cùng quê Chiết Giang, kể chuyện lập nghiệp, chuyện tình hình tương lai.
Trong lúc hai người trò chuyện ăn ý, Mạnh Thụ Vinh cũng vui vẻ khoe tin về giải thưởng của bộ phim <Con; Chó Trên Núi>…
Nháy mắt đó, đầu ông sáng choang!
Ông ý thức được, ‘Óng mượt’ của mình thiếu một cơ hội!
Và ông đã tìm tới cơ hội đó.
“Đây đều là những người nổi tiếng quốc tế, anh không thấy ai hài lòng sao?”
“Ừm, cũng có, nhưng không biết giá cả thế nào…”
“Yên tâm, lát nữa tôi giúp anh tìm giám đốc Trương tâm sự, chúng tôi rất thân!”
“Được!”
“À, chuyện tôi và giám đốc Trương có liên minh anh đừng nói cho ai biết đấy nhé!”
“Đừng lo, tôi sẽ không nói đâu.”
Trong phòng họp.
Trương Thắng chiếu hết slide xong.
Mạnh Thụ Vinh đẩy Trương Tự Cường một cái.
Trương Tự Cường gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào dự án tiếp theo của Trương Thắng.
Dự án tiếp theo.
Là một bộ phim…
......
Ngoài cửa sổ.
Ánh nắng ấm áp chiếu lên mặt Tất Phi Vũ.
Anh ta mở mắt ra, vô thức nhìn đồng hồ.
Đã là 10 giờ sáng.
Anh ta đã ngủ trong phòng làm việc lâu như vậy!
Vốn định chợp mắt trên ghế sofa trong phòng làm việc một lúc, không nghĩ tới vừa nhắm liền ngủ đến 10 giờ sáng…
Anh còn mơ một giấc mơ.
Giấc mơ rất đẹp, mơ đến bản thân đứng trên sân khấu giải Oscar ngàn vạn người chú ý, cầm lấy chiếc cúp màu vàng.
Cảm giác phấn khích trong mơ vẫn còn đọng lại đến giờ.
Ngẩn người một lát cũng không thấy tiếc nuối.
Anh từ ghế sofa ngồi dậy, duỗi lưng một cái ngon lành, sau đó quan sát văn phòng một chút!
Rồi, ánh mắt dừng lại trên tủ kính.
Trên tủ kính bày biện những chiếc cúp của Liên hoan phim quốc tế Berlin và Giải thưởng điện ảnh quốc tế Nam California.
Anh lộ ra một nụ cười.
Giờ đây, anh ta đã không còn là đạo diễn nhỏ bé không có tiếng tăm, phải nhờ vả quan hệ khắp nơi, đến nằm mơ cũng muốn được vào Tinh Quang Vị Lai hay Thịnh Thế Entertainment nữa!
Anh ta có hai danh hiệu quốc tế, cũng có văn phòng riêng, không còn cần phải nhìn sắc mặt bất kỳ ai, cuối cùng không phải hèn mọn đi làm những chuyện vụn vặt nữa!
Thành công!
Chắc chắn khiến người ta vui vẻ.
Anh đẩy cửa phòng làm việc ra.
“Đạo diễn Tất!”
“Đạo diễn Tất!”
“Đạo diễn Tất…”
“…”
NC Entertainment là một công ty mới thành lập, nhưng nó có rất nhiều người.
Những người đi ngang qua anh ta đều lần lượt kính trọng chào hỏi mình!
Như thế khiến anh rất hưởng thụ, cũng chào hỏi lại từng người để biểu hiện vẻ thân thiện.
Lúc bước qua phòng họp anh ta dừng một chút.
Không biết hôm qua giám đốc Trương trò chuyện với các thương hiệu như thế nào, đầu tư của <Thất Nhật Sát> có ổn thỏa chưa…
Đúng lúc này, anh nghe thấy giọng nói của Trương Thắng vang lên từ phía sau.
“Đạo diễn Tất, anh tỉnh rồi? Cùng nhau ăn sáng nhé!”
Anh vô thức quay đầu lại thì thấy Trương Thắng đang đi tới với bánh bao tỏA khói và sữa đậu nành.
“Ài, giám đốc Trương, có phải đêm qua cậu lại không ngủ đấy chứ hả.”
“Họp xong có chợp một lúc, lại đây đi, tìm anh nói chuyện phim ảnh.”
“Ồ được rồi!”
Anh lấy sữa đậu nành và bánh bao hấp rồi đi theo Trương Thắng vào văn phòng tổng giám đốc.
Anh cho rằng phòng làm việc của Trương Thắng sẽ không nhỏ, ít nhất cũng lớn hơn phòng làm việc của mình…
Nhưng khi bước vào văn phòng, anh phát hiện phòng làm việc của Trương Thắng rất nhỏ, khoảng 10m 2 .
2
Anh đánh giá văn phòng của Trương Thắng.
Liếc nhìn giá sách thoáng qua, thấy được trên kệ sách không có sách, thậm chí không có sách trang trí, ngoại trừ lẻ loi một cuốn sách có dòng chữ <M;ùa Hè Năm Ấy>.