Anh nhìn xung quanh, kế đó là một cái bàn chất đầy các loại hợp đồng, ba cái ghế, một máy tính, vài chậu cây.
Vô cùng giản dị.
“Tôi không thích đặt nhiều sách lung tung ra vẻ lắm…”
“Ờm, giám đốc Trương, cậu thích đọc sách gì?”
“Khi còn nhỏ thích đọc tiểu thuyết, sau này lớn chút thích đọc tâm lý học, về sau có một đoạn thời gian mải mê các sách lịch sử và kinh tế học…”
“Ồ.”
Tất Phi Vũ gật đầu, ngồi xuống ăn sáng.
Trương Thắng nhìn thẳng Tất Phi Vũ:
“Đạo diễn Tất, anh sẵn sàng hy sinh bao nhiêu cho bộ phim <Thất Nhật Sát>?”
Tất Phi Vũ nghe thấy lời này, đứng lên theo bản năng.
Anh thấy Trương Thắng đang mỉm cười.
Nụ cười khiến anh hơi rén.
“Giám đốc Trương, tôi sẽ đầu tư một ít tiền, nhưng tôi không có nhiều tiền, ước chừng khoảng 500.000 tệ…”
“Ừ ừ hừm, ngoài này ra thì còn hy sinh thêm được gì nữa không nhỉ?”
“Tôi sẽ cố gắng quay mọi tình tiết trong kịch bản cùng với tỉ mỉ chọn lọc diễn viên, ừm, mấy tháng tiếp theo tôi đều sẽ vùi đầu vào việc quay nó…”
“Không không không, ý tôi là, anh chịu vì đầu tư cho bộ phim này mà hy sinh bản thân…ờm…”
“À, đại sứ? Giám đốc Trương, đừng nhìn tôi như vậy, cậu cứ nói muốn tôi làm gì…” – Tất Phi Vũ sững sờ một lát, chỉ cảm thấy mông hơi thít, theo bản năng kẹp chặt hai chân.
“Hôm qua tôi đã có một cuộc họp với các thương hiệu, không cẩn thận chiếu sơ yếu lí lịch của anh lên, sau đó có một nhãn hàng thấy được, muốn ký hợp đồng làm đại sứ thương hiệu…”
“Tôi?”
“Chuẩn!” – Trương Thắng vẫn mỉm cười nhìn Tất Phi Vũ.
“Đại sứ nhãn hàng nào?”
“Bao cao su!”
“Cái gì?” – Nghe thế, mặt Tất Phi Vũ rất đặc sắc.
“Phí đại sứ 1 triệu, nếu anh chịu nhận thì công ty sẽ không lấy 1 xu tiền hoa hồng nào…”
“Khụ khụ, muốn tôi làm gì?” – Sau khi Tất Phi Vũ nghe được một triệu, vẻ mặt kìm nén ban đầu lập tức thay đổi.
“Chụp một bộ album để trần nửa thân trên thôi.”
“Thế là được ư?”
“Chuẩn luôn!”
“Vậy thì, giám đốc Trương, tôi sẽ nhận, nhân tiện, ngoài chuyện này ra hẳn là cậu vẫn còn chuyện khác đúng chứ? Đầu tư của <Th;ất Nhật Sát>…”
“Đầu tư phim 5 triệu đã được thanh toán đầy đủ, đây là thỏa thuận của thương hiệu, anh có thể xem qua.”
“Ồ.”
Tất Phi Vũ gật đầu.
Nhìn vào các thỏa thuận, phát hiện Trương Thắng giúp <Thất Nhật Sát> nhận 6 tài trợ quảng cáo, mỗi nhà tài trợ khoảng 700.000 NDT.
Đọc xong, anh ngẩng đầu nhìn Trương Thắng:
“Giám đốc Trương, những quảng cáo này là quảng cáo mở đầu hay là quảng cáo phụ đề?”
“Quảng bá sản phẩm!”
“Sản phẩm?”
“Phải, hơn nữa phải làm cho bắt mắt đồng thời không ảnh hưởng thị giác xem phim, ví dự như quảng cáo dầu gội đầu này, anh nhìn xem, mái tóc óng mượt của Sadako là từ hãng dầu gội nào nhờ?”
“Anh Trương, đừng nói với tôi, quảng cáo dầu gội "tao nhã" này, anh để Sadako gội đầu trong gương và sử dụng dầu gội này, đúng không?”
“Anh thấy sao?”
“Đây không phải là đẩy ‘Óng mượt’ của người ta vào hố lửa sao? Dầu gội đầu của ma gội, con mẹ nó ai dám mua chứ!” – Tất Phi Vũ thở một hơi thật sâu, vẻ mặt càng muôn màu hơn.
“Có lý, nhưng tôi đã ký hợp đồng, tiền cũng sẵn sàng rồi…” – Trương Thắng gật đầu, đẩy kính.
“Giám đốc Trương, cậu còn nhận các quảng cáo thể thao gậy bóng chày ư?”
“Ừ, cũng phải chèn sản phẩm vào…”
“Quần áo cũng vậy?”
“Phải luôn!”
Tất Phi Vũ thở ra thật sâu, sau đó cay đắng nhìn Trương Thắng:
“Giám đốc Trương, làm sao tôi có thể chèn những quảng cáo này vào chứ, còn phải khiến những thương hiệu lộn xộn này trông không cứng nhắc, không phải là quá làm khó tôi đó chứ?”
“Tôi biết rất khó, nhưng mấy thứ này sao làm khó được đạo diễn Tất anh nhỉ?”
“T – tôi không quay được đâu, giám đốc Trương tôi không thể làm như vậy!”
“5% lợi nhuận phòng vé của bộ phim!”
“Giám đốc Trương, ý tôi không phải thế, cái này…”
“7%!”
“Giám đốc Trương, không phải vấn đề lợi nhuận…”
“10%, cộng thêm 10% hoa hồng của những thương hiệu này…”
“Đ – để tôi thử xem…”
“Phải thế chứ, chúng ta nên có nhiều tư duy nghệ thuật khác nhau trong nghệ thuật điện ảnh…tôi sẽ luôn chú ý đến phim đấy, chúng ta ngồi cùng với nhau nghĩ cách làm sao để hài hòa giữa thương nghiệp và nghệ thuật lại…”
“Giám đốc Trương…”
“Sao?”
“Không biết sao mà, tôi cứ cảm giác cậu đang tẩy não tôi…”
“Anh nghĩ nhiều rồi…”
Ngày 24 tháng 2.
Tinh Quang Vị Lai.
“Chủ tịch Đổng, chúng ta có thể nói chuyện được không? Trì hoãn nửa tiếng của ông thôi!”
Cửa phòng hội nghị mở ra.
Cuộc họp việc ‘Thảo luận về dự án phim 10 năm của công ty, mở rộng ra nước ngoài!’ đã kết thúc.
Ngồi ở cửa phòng hội nghị, Từ Thắng Nam thức cả đêm, cuối cùng cũng đợi được Tinh Quang Vị Lai Đổng Trung Quân.
Cô đứng dậy, cầm một chồng giấy tờ nhanh chóng đi theo.
“Nói cái gì?” – Đổng Trung Quân dừng lại.
“Chuyện liên quan về studio.” – Từ Thắng Nam bình tĩnh nhìn Đổng Trung Quân, giọng nói không kiêu ngạo không tự ti.
“Ừm, được.” – Đổng Trung Quân gật đầu.
......
Tinh Quang Vị Lai đã tồn tại được 10 năm.
Trong mười năm qua, có sinh trưởng hoang dã, cũng có bấp bênh, từ đầu chí cuối đều là Đổng Trung Quân điều khiển mũi tàu này, không để nó đi chệch hướng.
Ông là một người có ham muốn khống chế cực mạnh.
Gió ngoài cửa sổ, thổi rất thoải mái.
Sau đầu xuân, đất dần ấm lên, không khí tươi tốt có ở khắp nơi.
Đổng Trung Quân dựa lưng vào ghế, lặng lẽ nghe Từ Thắng Nam giới thiệu Trương Thắng.
Ban đầu ông không có hứng thú.
Có lẽ là một người trẻ tuổi khởi nghiệp có tài năng, nhưng trước nay Đổng Trung Quân không mấy hứng thú với người không chịu nhận sự khống chế của mình.
Từ Thắng Nam giới thiệu Trương Thắng chỉ mất 5 tháng để đi từ con nợ 2 triệu từng bước đến bây giờ.
Giới thiệu các phương pháp được Trương Thắng sử dụng trong thương trường cũng như tích hợp các nguồn lực và rong chơi giữa các tư bản, giới thiệu AK với Tinh Quang Vị Lai, dựa vào thế của những tiểu tư bản bị xem thường kia mà tuyên truyền <M;ùa Hè Năm Ấy> một đợt nhiệt.
Đổng Trung Quân lật qua phòng vé của <Mùa Hè Năm Ấy>.
Cho đến nay, doanh thu phòng vé của <Mùa Hè Năm Ấy> đã vượt mốc 180 triệu, chính thức trở thành một cột mốc khác trong giới phim tuổi trẻ của Hoa Hạ.
Sau khi Đổng Trung Quân xem phòng vé, ông ngồi thẳng hơn một chút, vẻ mặt thản nhiên trở nên nghiêm túc.
Ông từng nghe Từ Thắng Nam nói về việc mua cổ phần tại NC Studio cách đây một thời gian.
“Ranh giới cuối của chúng ta là chiếm 51% cổ phần…”
Sau khi Đổng Trung Quân nghe xong, ông im lặng một lát, sau đó nở nụ cười.
“Giám đốc Trịnh nói với tôi ranh giới cuối là 70%...”