Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này (Dịch)

Chương 522 - Chương 522. Lịch Sự

Chương 522. Lịch sự Chương 522. Lịch sự

Chương 522: Lịch sự

Trương Thắng chăm chú lắng nghe.

Hắn nhận ra bài giảng hôm nay của Thẩm Tú Quyên hẳn là có trau chuốt, nội dung rất phong phú, đồng thời giọng Thẩm Tú Quyên dịu nhẹ hơn so với lúc trước.

Ngoài cửa sổ ngày càng nhiều người.

Trên cửa sổ gần như bị che không có ánh sáng…

Một bài giảng rất nhanh đã xong, Trương Thắng đứng dậy cầm sách giáo khoa, còn chưa đi ra khỏi lớp đã thấy một bóng người quen thuộc đi đến.

“Xin chào bạn học Trương Thắng, tôi là Thái Hiểu Tĩnh, phóng viên của Bird's Nest Entertainment…”

“Xin chào…”

“Bạn học Trương Thắng, tôi có thể hỏi cậu một câu được không?”

“Mời hỏi, ừm, chúng ta vừa đi vừa nói!”

“Được, bạn học Trương Thắng, tôi muốn biết làm thế nào mà cậu có thể vừa học vừa khởi nghiệp dưới gánh nặng sinh hoạt như vậy?”

“…”

Thái Hiểu Tĩnh, lúc trước cũng không phải là phóng viên.

Về mặt lý thuyết, Thái Hiểu Tĩnh từng là người do Trương Thắng mời đến giúp Lâm Hạ khi ký bán sách ‘Mùa Hè Năm Ấy’.

Ban đầu Trương Thắng nghĩ rằng cuộc phỏng vấn lần đó chỉ là phỏng vấn bình thường.

Nhưng có vẻ vì thế mà Thái Hiểu Tĩnh đã tìm ra một con đường cho riêng mình.

Qua một học kỳ, dường như tiếng phổ thông của cô ngày càng chuẩn hơn.

Nghe Lý Trung Hà nói, cả học kỳ trước cô chăm chỉ lấy chứng chỉ ‘tiếng phổ thông’, đã là cấp 2A, đồng thời tháng 12 năm ngoái cô thành công lấy được ‘thẻ phóng viên’.

Trương Thắng liếc nhìn tấm thẻ phóng viên trên ngực Thái Hiểu Tĩnh.

Trong lòng hơi có chút xúc cảm.

Có vẻ hắn đã gián tiếp thay đổi số phận của một vài người.

Hắn cười lên.

...

“Nhóc Trương Thắng này rất lịch sự.”

“Đến giờ tôi vẫn còn nhớ, ngày đầu tiên đi học nó gõ cửa phòng làm việc của chúng tôi…”

“Nhìn nó trông có vẻ không giống người thường, câu đầu tiên là hỏi chúng tôi có dự án bồi dưỡng lập nghiệp gì không…”

“Ban đầu chúng tôi không coi trọng vấn đề này, dù sao thì theo một nghĩa nào đó, bộ phận của chúng tôi là dành cho sinh viên năm ba và năm tư để chuẩn bị khởi nghiệp, vào nghề…”

“Nhưng tiếp xúc lâu với nhóc Trương Thắng này tôi mới dần nhận ra nó rất có thiên phú buôn bán, cũng rất có ý tưởng…”

“…”

Phóng viên ngoài lề của CCTV đã đến.

Thẩm Nghị ngồi trên ghế trong phòng làm việc nở nụ cười, bắt đầu nhớ lại lần đầu tiên gặp Trương Thắng ở học kỳ trước, mô tả cảnh tượng trước mặt phóng viên.

Sau cuộc phỏng vấn ngắn và hồi tưởng…

Thẩm Nghị dẫn phóng viên đi tham quan khu khởi nghiệp của Bình điện Bác Thế.

Do thăng cấp thành trường đại học doanh nghiệp cho nên khu lập nghiệp rất lớn, học viện đặc biệt duyệt cho một khu nhà.

Lãnh đạo nhà trường đã đợi ở đó rất lâu, khi họ nhìn thấy các phóng viên CCTV đến, mọi người đều nở nụ cười trên môi.

Thực tế thì…

Một số lãnh đạo nhà trường nghe tin chương trình ‘Phấn đấu’ của CCTV đang tìm kiếm tài liệu thì họ đã ngay lập tức lấy ‘Trương Thắng’ làm trung tâm và báo cáo lên.

Sau khi đệ trình báo cáo, các nhà lãnh đạo đã yêu cầu giáo viên trong học viện viết một ‘sơ yếu lý lịch cá nhân’ về Trương Thắng, tất nhiên là có tô đẹp vài chỗ.

Nửa tháng sau.

Lãnh đạo CCTV lên tiếng.

Nói rằng: ‘Kinh nghiệm khởi nghiệp của Trương Thắng rất đáng khen ngợi, tràn đầy năng lượng tích cực, phù hợp với tinh thần của giới trẻ ngày nay, đã được tiếp nhận’.

Các lãnh đạo của trường rất vui mừng sau khi nhìn thấy chấp thuận.

Bằng cách phát huy khía cạnh sáng chói của Trương Thắng, họ có thể gián tiếp quảng bá toàn bộ học viện Yến Thạch Hóa của mình, nếu nó khơi dậy dư luận mạnh mẽ trong xã hội thì việc tuyển sinh vào nửa cuối năm nay là ổn!

Các lãnh đạo cố gắng giới thiệu về Bình điện Bác Thế của mình, sau khi giới thiệu xong cũng đã đến giờ trưa.

Buổi trưa!

Bọn họ dẫn phóng viên vào nhà ăn, vừa hay gặp phải tổ đội phỏng vấn phim tài liệu của Trương Thắng.

Sau một hồi trao đổi, tay Lý Trung Hà hưng phấn run lên.

“ chúng em có thể phát sóng trên CCTV chứ?”

“Đạo diễn Lý, không phải là phát sóng trên CCTV mà là bên chúng tôi sẽ lấy chút bộ phận trong phim tài liệu , tất nhiên chúng tôi sẽ sử dụng một phông chữ dễ thấy để ghi chú nguồn gốc của tài liệu…”

“À được được được! Vậy giờ chúng em…”

“Cậu chọn một góc ngồi quay, chúng tôi đứng quay…”

“Vâng ạ!”

“Bạn học Trương Thắng tới rồi, mọi người vào chỗ, chuẩn bị!”

“…”

Trong nhà ăn.

Một nữ phóng viên xinh xắn, dễ thương cầm micro đứng chờ đợi trên đường.

Sau đó…

Trương Thắng bước tới.

“Xin chào, bạn học Trương Thắng, tôi tên là Thẩm Băng Băng, là phóng viên của chuyên mục ‘Phấn đầu’ đài CCTV…”

“Xin chào!”

“Bạn học Trương, tôi có thể phỏng vấn hình ảnh ăn cơm của cậu một chút không?”

“Được!”

“Đó là bạn ký túc xá của cậu sao?”

“Phải!”

“Vậy thì để họ ăn cùng cậu đi, chúng ta cố gắng giữ như bình thường, lấy vị trí quay lén…”

“Ok!”

“Hồi đầu lúc tiểu Trương đến nấu cơm, mặt mũi vàng khè, chính là kiểu không đủ dinh dưỡng đó…”

“Nhưng nó làm việc rất cẩn thận, công việc chúng tôi bàn giao đều làm rất tốt, đôi hi phòng ăn thiếu người đưa nước thì nó cũng chủ động đến giúp…”

“Đó là một đứa trẻ trung thực nhưng cũng rất khổ sở, ấy thế mà chưa bao giờ nghe nó than thở, lúc trước chủ nợ chạy đến trường học gây sự chúng tôi mới biết nó nợ nhiều như vậy.”

“Nhưng đó đều là nợ của cha mẹ nó, có liên quan gì tới nó đâu chứ?”

“…”

Bình Luận (1)
Comment
tranletuananh19012010 1
tranletuananh19012010
Reader
4 Tháng Trước
Sao lại là truyện chữ vậyemo
Trả lời
| 0