Chương 523: Quay thì quay cho thật
Hôm nay nhà ăn rất náo nhiệt.
Biển người trong đó.
Tiếng ồn ào chói tai.
Vì nhận được tin tức từ trước, người phụ trách căng tin Lý Quế Phân đã sớm làm thật nhiều đồ ăn.
Bà đội mũ bếp, vừa đưa cơm cho học sinh vừa kể chuyện về Trương Thắng.
...
Camera được đặt cạnh Trương Thắng.
Trương Thắng ngồi trong căng tin và ăn như thường lệ.
Nhưng mấy thằng nhóc trong ký túc xá lại rất hưng phấn, nhất là Trần Thuật, cái tay cầm đũa run run rẩy rẩy.
Có vẻ bọn hắn sắp được lên TV! Hơn nữa còn là đài truyền hình CCTV! Bọn hắn sắp lên CCTV rồi!
Đối với họ mà nói, chuyện này như là kiểu nhang thờ tổ tiên bốc khói nhẹ vậy.
“Bình tĩnh đi, đó là vị trí quay lén, đừng có ra vẻ quá.” – Trương Thắng cúi đầu, vừa ăn vừa nhắc nhỏ.
Tuy hiểu rõ nhưng mà vẻ phấn khích trên mặt họ lại khó giấu được.
Ban đầu Trương Thắng hơi kinh ngạc do chuyện xảy ra bất ngờ, nhưng dần dần bình tĩnh lại.
Có nhân viên công tác gợi ý kêu hắn vừa ăn vừa đọc sách, biểu hiện sự chăm chỉ giành giật từng giây.
Nhưng Trương Thắng không làm vậy.
Nếu đã muốn quay thì phải quay cho thật, cố gắng ra vẻ chỉ khiến người ta cảm thấy xấu hổ.
Hắn vét cơm sạch sẽ không thừa cặn cơm nào, sau khi ăn xong thì nở nụ cười, tán gẫu như bình thường với dì căng tin Lý Quế Phân.
Bởi vì là phỏng vấn cho nên Lý Quế Phỉ hơi kiềm nén, không dám nói xấu lãnh đạo trường với Trương Thắng mà chỉ tán gẫu một số chuyện gia đình.
Một lát sau, Trương Thắng đi WC.
Tất nhiên là cameraman không thể đi theo vào rồi.
Sau khi vào WC, Trương Thắng híp mắt suy tư một chốc rồi gọi cho Hứa Bác Văn.
“Hứa này, mẫu điện thoại di động mới đã lắp ráp chưa?”
“Xong hết rôi!”
“Tốt, đưa ảnh chụp cho tôi xem chút.”
“Được!”
Sau khi Trương Thắng xem hết ảnh chụp thì đẩy kính một cái:
“Anh Hứa, anh gửi điện thoại lại đây…”
“Ài! Gửi qua đó?”
“Đúng vậy, 5 giờ chiều, anh gói điện thoại gửi qua đây, nếu có thể thì lại gói thêm mấy cái nữa…tôi có chuyện cần dùng.”
“Tôi chưa chắc mua được vé máy bay ấy chứ, đang ở Dương Thành, muốn về bằng máy bay cũng phải mất 2 tiếng…”
“Anh có thể tìm cách, hoặc có thể hỏi bộ phận đặt vé của Diệu Hoa, luôn có cách mà.”
“Ờm cái này…”
“Được rồi, tôi sắp ra ngoài…”
...
Thẩm Băng Băng cầm micro phỏng vấn tất cả những người có liên quan đến Trương Thắng.
Chương trình ‘Phấn đấu’ sẽ chiếu phim tài liệu khoảng một phút khi mỗi một vị khách mời xuất hiện.
Năm nay cô vừa chuyển từ đài Giang Thành sang CCTV, cuộc phỏng vấn này là dự án đầu tiên của mình.
Những phóng viên kỳ cựu khác đều được cử đến các nhà doanh nghiệp nổi tiếng như Lý Tông Diệu và Mã Vân Hoa.
Còn cô thì được cử đến chỗ ‘Trương Thắng’.
Lúc trước cô cũng chẳng biết Trương Thắng là ai.
Thậm chí khi bước vào Yến Thạch Hóa cô vẫn còn đang xem hồ sơ của Trương Thắng.
Thông tin của Trương Thắng rất chi tiết và dài dòng, sau khi đọc xong cô mới nhận ra lý do tại sao ‘Phấn đấu’ của CCTV bọn họ lại chọn phỏng vấn Trương Thắng.
Sau hậu quả của cuộc khủng hoảng tài chính thì vẫn còn chút ảnh hưởng kéo dài trong xã hội, cho dù là hành động trả nợ, không từ bỏ trong nghịch cảnh của Trương Thắng hay sự tích mài đá đi lên lập nghiệp đều rất có năng lượng tích cực cho xã hội này.
Hơn nữa, một sinh viên không có gì trong tay lại có thể lội ngược dòng chỉ trong thời gian 5 năm tháng ngắn ngủi và đã trả được rất nhiều nợ như vậy, vốn dĩ chính nó đã là một đoạn ‘huyền thoại khởi nghiệp!’.
“Bạn học Trương, bạn thường làm gì sau bữa trưa?”
“Bình thường sẽ nghỉ ngơi ngắn 10 phút.”
“10 phút?”
“Phải, em tựa vào ghế để thiền.”
“Ồ?”
“Chị Băng Băng, chị có muốn thử ngồi thiền với em không?”
“Làm thế nào nhỉ?”
“Tới nào, nhắm mắt lại, hít sâu như em!”
Không biết có phải là do tư liệu hay nguyên nhân nào khác, ấn tượng đầu tiên của cô về Trương Thắng không tệ lắm.
Là hơn nữa là khi lần đầu tiên thấy hắn, mình không hề cảm giác được bất cứ sự xa lạ nào, nhất là nụ cười ấy.
Nụ cười của hắn rất dịu nhẹ, rất gần gũi, giọng nói như gió xuân, nói mấy câu đã khiến người ta cảm thấy dễ gần.
Hơi có cảm giác Trương Thắng như là anh trai nhà bên vậy.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Thẩm Băng Băng về Trương Thắng.
Cảm giác này khiến cô cảm thấy bản thân rất là lạ, rõ ràng cô lớn hơn Trương Thắng vài tuổi mà!
Sau khi Trương Thắng trả lời vài câu phỏng vấn, trong lòng Thẩm Băng Băng càng thêm tin tưởng vào cảm giác ấy.
Hắn rất biết ăn nói.
Cho dù là trên camera hay ngoài camera thì bất cứ chủ đề nào mình đưa ra hắn đều có thể nói từ tốn, hơn nữa bên trong còn có hàm ý sâu xa.
Có vẻ trí nhớ của hắn rất tốt, nhân viên trong đoàn chỉ tự giới thiệu đơn giản mà hắn đã nhớ kỹ hết mọi người.
Hình như hắn còn biết mấy thứ kỳ lạ.
Buổi chiều.
Lúc không quay phim, cô theo Trương Thắng đến bãi cỏ bên cạnh học viện, Trương Thắng đánh giá cô một cái rồi mời ngồi xuống, sau đó dạy cô cách thiền.
“Thư giãn, hít một hơi thật sâu…”
“Thiền truyền thống là sự kết hợp giữa ngôn ngữ và âm nhạc, nhưng thiền định mà em tự nghĩ ra là kết hợp với thiên nhiên, sau đó tưởng tượng, hòa nhập vào thiên nhiên…”
“Chị hãy tưởng tượng mình là một ngọn cỏ, một cái cây đơn thuần, mọc trong đất, tắm trong nắng trời dịu dàng, từ từ lớn lên…”