Chương 524: Bắt đầu phỏng vấn
Mới đầu thì Thẩm Băng chỉ tò mò nhắm mắt lại cùng với Trương Thắng.
Nhưng khi thanh âm của Trương Thắng dần vang lên bên tai, Thẩm Băng Băng thật sự phát hiện dường như tiếng ồn ào xung quanh càng lúc càng nhỏ.
Thôi miên? Đây là từ đầu tiên Thẩm Băng nghĩ đến.
Nhưng cũng không để ý quá nhiều, cô cảm thấy mí mắt mình ngày càng mệt mỏi, sau đó cô thực sự cảm thấy mình giống như một ngọn cỏ, đứng trong bùn đất.
Dần dần cô không thể nghe thấy tiếng Trương Thắng, nhưng cô lờ mờ có thể ngửi thấy chút hương đất.
Dường như cô đang từ từ sinh trưởng.
Mọi thứ đều rất tốt.
Ánh mặt trời sau cơn mưa rất chói lóa, không khí ngọt ngào và trong lành, cơn gió nhẹ mang hơi thở của mùa xuân cọ vào má cô.
Thần kỳ hơn!
Sự mỏi mệt khi nhắm mắt lại đang dần tan biến…
Cô đang đắm chìm trong một thế giới rất kỳ lạ và cũng rất diệu kỳ.
Không biết qua bao lâu, cô nghe được một tiếng búng tay.
Cô mở mắt ra.
“Chà, tuyệt thế!” – Cô kinh ngạc nhìn Trương Thắng.
“Rồi, chị Băng Băng, bắt đầu phỏng vấn thôi…”
“Được! Từ đã, để tôi đọc lại bản thảo phỏng vấn tôi quên mất muốn hỏi gì rồi.”
“Ha ha, không gấp, em dẫn mọi người đi xem công ty của em ha…”
“Được thôi!” – Thẩm Băng gật đầu, nàng đứng lên.
Giờ phút này, cô cảm giác dường như mình tràn trề tinh thần, tư duy càng thêm nhanh nhẹn hơn, cảm thấy con mắt nhìn rất rõ ràng mọi thứ trên thế giới.
Cô nhìn bóng lưng Trương Thắng.
Đột nhiên thấy hơi sai.
Rõ ràng là cô dẫn nhóm phóng viên đến phỏng vấn Trương Thắng, nhưng không biết từ khi nào lại trở thành bọn họ theo sau bước chân Trương Thắng để phỏng vấn?
Cô lên xe cùng Trương Thắng rời khỏi học viện, đi đến NC Entertainment.
NC Entertainment tuy nhỏ, nhưng bầu không khí rất tốt, cô đã gặp Tất Phi Vũ, đạo diễn của .
Tất Phi Vũ hiển nhiên rất không ngờ lại có người đến phỏng vấn, anh ta hơi bối rối nhẹ.
Nhưng sau khi Trương Thắng nói vài câu thì Tất Phi Vũ mới gật đầu và xuất hiện trước ống kính.
Sau đó bắt đầu nói về chuyện ước mơ.
Nhất là khi nói về trải nghiệm điện ảnh của mình, anh ta nói mà nước miếng văng tứ tung, phấn khích đến mức muốn đưa cả miệng vào máy quay.
“Phim mới của chúng tôi,
Sau khi nói về kinh nghiệm quay phim của thì anh ta bắt đầu nói rất nhiều về phim mới của mình.
Thẩm Băng Băng kịp thời ngăn anh ta lại không cho nói tiếp.
Mãi cho đến khi cuộc phỏng vấn kết thúc, cô mới thấy Trương Thắng bước ra khỏi văn phòng với đoàn phim tài liệu .
“Ơ kìa, cái điện thoại này lại kẹt rồi!”
“Không biết là bị cái gì mà điện thoại ngày nay cứ hở tí là đứng hình!”
“Sao điện thoại mới còn chưa tới…”
“…”
Thẩm Băng Băng thấy Trương Thắng lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại vài cái, sau đó phàn nàn dưới ống kính phim tài liệu.
“Chị Băng Băng, chị đang dùng điện thoại hãng nào đấy?”
“Hả? Tôi dùng iPhone 3, sao thế?”
“iPhone 3 có tốt không?”
“Còn tốt lắm, làm sao?”
“Cho em mượn xem chút được không? Em không nhìn riêng tư đâu, chỉ sờ vỏ ngoài cảm nhận chút thôi…”
“Được.” – Thẩm Băng Băng thấy hơi lạ nhưng vẫn đưa điện thoại cho Trương Thắng.
Trương Thắng cầm điện thoại sờ sờ, sau đó trả lại cho Thẩm Băng Băng:
“Không biết điện thoại mới của em so với iPhone 3 thì sao nhờ…”
“Hả?”
“Ờm, lúc trước em có đến Diệu Hoa tham quan, may mắn là được gặp giám đốc Lâm và trở thành lô người dùng smartphone ‘Hoa X1’ bản beta đầu tiên của Diệu Hoa…hình như tầm 5 giờ chiều này bên đó sẽ gửi hàng qua…” – Trương Thắng đột nhiên bắt đầu nói về điện thoại.
Ánh mắt lúc nói đến điện thoại trông rất hưng phấn, dường như vô cùng mong đợi điện thoại mới.
Giờ đây Thẩm Băng Băng mới cảm nhận được cảm giác ‘người trẻ tuổi’ trên thân Trương Thắng.
Nhưng cô thấy kỳ kỳ.
Nhất là khi đạo diễn phim tài liệu đang chỉa máy quay vào người hắn còn hắn vẫn đang nói chuyện về điện thoại với cô.
Cô thấy hơi mù mờ.
Cứ cảm giác…có gì đó sai sai ý!
Năm 09.
Điện thoại thông minh đã dần đi vào mắt công chúng.
Trước có iPhone, Nokia chưa bị đào thải, sau đó Samsung với Sony…
Năm 10…
Các thương hiệu smartphone với hệ điều hành và không gian hoạt động độc lập mọc lên như nấm sau cơn mưa.
...
“Thực ra từ nhỏ em đã có đam mê với khoa học kỹ thuật rồi.”
“Lúc nào cũng hứng thú với trò chơi điện tử, điện thoại, máy tính.”
“Khi còn học tiểu học em thường lén chơi bắn máy bay trên Nokia của ba trong chăn, chơi xếp hình, toàn lúc nửa đêm nên lúc đó mới bị cận thị…”
“Sau này lên cấp 2, em hay ước có một chiếc điện thoại của riêng mình, ngay cả giờ ra chơi cũng vẽ một chiếc điện thoại trong sổ ghi chép của mình, sau đó tưởng tượng khoe khoang như nào khi có được điện thoại, ha ha…”
“Việc học cấp 3 rất lộn xộn, thêm cả biến cố gia đình cho nên ý tưởng này bị đè xuống…”
“Chị Băng Băng, không dối gì chị, chiếc điện thoại đầu tiên trong đời là chiếc mà công ty nghiệp vụ đưa cho em, em vẫn đang dùng đến giờ…”
“…”
Thẩm Băng Băng dẫn đoàn phim đi theo Trương Thắng vào văn phòng.
Văn phòng trống rỗng ban đầu giờ đã chất đầy các loại sách.
Quyển sách bắt mắt nhất là ’Mười năm của Diệu Hoa’, được bày ở giá sách trên bàn máy tính của Trương Thắng, cameraman né kiểu gì cũng không được.
Chọn góc khác thì…lại thấy trong tay Trương Thắng cầm một tờ quảng cáo ghi là ‘đơn đặt’ niêm yết của ‘Hoa X1’…