Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 100 - Chương 100: Hội Trưởng Lão Đại Lục Trung Tâm

Chương 100: Hội trưởng lão đại lục trung tâm Chương 100: Hội trưởng lão đại lục trung tâm

Sau không bao lâu, vân xa đã đầy người, tu sĩ Hợp Thể kỳ khống chế Liệt Phong Giao Long kia khởi động vân xa.

 

“Chúng đạo hữu, bây giờ long xa đã khởi động, sau một năm sẽ đến đại lục trung tâm.”

 

“Không cho phép đánh nhau trên long xa, nếu có người vi phạm, sẽ ném ra khỏi long xa.”

 

Sau khi tu sĩ Hợp Thể kỳ nói xong, Liệt Phong Giao Long lập tức kéo vân xa bay về phía bầu trời.

 

Trong đại sảnh ngắm cảnh trên long xa, Từ Phàm và Sơn Thần ngồi cùng nhau.

 

“Tiền bối, ngươi nói xem tại sao giữa các châu lại có một vùng hoang dã rộng lớn như vậy.” Từ Phàm hỏi, hắn luôn tò mò vấn đề này, cũng không tìm được đáp án rõ ràng trong điển tịch của Thiên Khuyết môn.

 

“Thứ nhất là yêu thú, thứ hai là tu tiên giả chúng ta vẫn chưa đánh chiếm được những nơi này, thứ ba là có những nỗi sợ hãi chưa từng biết trong sâu thẳm của vùng hoang dã.”

 

“Cũng giống như biển Vô Tận, Đại Thừa tôn giả đi vào cũng có thể không trở về được.”

 

“Vào thời kỳ Thượng Cổ, Yêu tộc vẫn không đánh chiếm được nơi đó, bây giờ cũng không có cần thiết đánh chiếm nữa.”

 

“Yêu tộc mới là kẻ thù của chúng ta bây giờ.” Sơn Thần ôn hòa nói, có thể đi một chuyến miễn phí cũng là một chuyện khiến người ta vui vẻ.

 

“Thì ra là như thế.” Từ Phàm gật đầu nói.

 

Từ Phàm lấy ra một bộ ấm trà, pha một ấm trà cho đội trưởng hộ vệ trước mặt, cũng tự rót cho mình.

 

“Cảm ơn tiền bối đã hộ tống suốt chặng đường.” Từ Phàm nâng chén nói.

 

Nhìn Từ Phàm nâng chén, Sơn Thần sửng sốt, giả dối như vậy sao, ta muốn cái gì ngươi chẳng lẽ không biết.

 

Sơn Thần bưng chén trà lên nhấp một ngụm.

 

“Bây giờ tu vi của vãn bối thấp kém, luyện chế Đạo khí thực sự vẫn còn phải gắng sức.”

 

“Thế nên, ta hứa với tiền bối, sau khi ta thăng cấp Kim Đan, sẽ giúp tiền bối dày công luyện chế một món Đạo khí.” Từ Phàm hứa hẹn, có thể gặp nhau chính là duyên phận, chuyện hứa hẹn cũng chỉ là tốn chút thời gian mà thôi.

 

Nếu sau này có duyên gặp mặt yêu cầu hắn luyện chế một món Đạo khí, hắn sẽ không từ chối.

 

“Từ đại sư khách khí rồi, về chuyện Đạo khí thì sau này chúng ta có duyên gặp mặt hãy nói sau.” Sơn Thần cười nói.

 

Theo thời gian trôi qua, cảm giác mới mẻ của mọi người cũng trôi qua, cũng bắt đầu bận rộn chuyện riêng mình, Từ Phàm thì tu luyện củng cố tu vi trong thời gian này, từ Trúc Cơ sơ kỳ đến đỉnh phong đều không tồn tại bình cảnh.

 

Dọc theo đường đi không gặp bất cứ nguy hiểm nào, thuận lợi đến một tòa Tiên thành xa xôi tại đại lục trung tâm.

 

Sau khi đám người Từ Phàm đi xuống, vẫn cảm thấy hơi không thoải mái.

 

“Từ đại sư, ta phải đi.” Sơn Thần vừa xuống xe đã nói lời chào tạm biệt.

 

“Tiền bối, đừng quên ước định năm mươi năm sau.” Từ Phàm nói, năm mươi năm sau, chúng ta ước định gặp mặt ở chủ Tiên thành Trung châu.

 

“Làm sao ta có thể quên, ngày sau còn phải dựa vào Từ đại sư.” Sơn Thần nói đùa.

 

Nói xong hóa thành một đạo quang mang bay về phương xa.

 

“Sư phụ, bây giờ chúng ta đi đâu?” Từ Cương hỏi.

 

“Trước tiên đi chủ Tiên thành Trung châu ổn định tốc độ, đến khi hiểu rõ tình huống ở Trung châu thì đi tìm một nơi thích hợp thành lập môn phái.” Từ Phàm nói.

 

Hắn đã nói chuyện thành lập môn phái với Vương Vũ Luân, Vương Vũ Luân vô cùng ủng hộ. Hơn nữa hắn còn muốn trở thành người đứng đầu bộ phận chiến đấu trong tương lai. Nhìn long xa bay đi, mọi người mới chân chính nhận ra rằng họ đã tới đại lục trung tâm.

 

Từ Phàm hơi cảm nhận được nồng độ linh khí xung quanh mình.

 

“Các ngươi cảm thấy được không? Không hổ là đại lục trung tâm, ngay cả nồng độ linh khí vùng ven cũng xấp xỉ ngoại môn Thiên Khuyết môn.” Từ Phàm nói, ngoại môn Thiên Khuyết môn được xây dựng trên một linh mạch lớn, vì vậy mật độ linh lực vượt xa các khu vực khác.

 

“Đúng vậy, không hổ là nơi trọng yếu nhất thế giới này.” Vương Vũ Luân híp mắt nhìn đảo Phù Không phía xa.

 

Sau khi mọi người bước vào Tiên thành, họ bị một đội người nhiệt tình ngăn cản.

 

“Đạo hữu, lần đầu tới đại lục trung tâm sao, có muốn tìm chỗ dựa vững chắc hay không? Gia nhập Thiết Sơn môn chúng ta thì sao? Chưởng môn chúng ta chính là Hợp Thể kỳ.” Một tu sĩ Kim Đan nói với hai mắt sáng long lanh, còn dùng Quang Ảnh thuật bày ra tông môn của mình cho Từ Phàm xem.

 

“Thiết Sơn môn tính là cái gì, hơn một trăm năm chỉ là môn phái cấp một. Đạo hữu đến Linh Phi tông của ta, tông môn ca[á hai, chưởng môn là tu sĩ đại năng Độ Kiếp.” Một vị trung niên khác ăn mặc giống tu sĩ Kim Đan nói.

 

Nghe vậy, đám người Từ Phàm ghé mắt, tu sĩ Độ Kiếp kỳ, chẳng phải cùng một cấp bậc với Thiên Khuyết môn sao?

 

“Ôi, Thiết Sơn môn chúng ta tốt xấu gì vẫn có tay nghề kiếm cơm, các ngươi ngoại trừ thu phí bảo hộ còn có thể làm gì, tông môn cấp hai hai ngàn năm.” Tu sĩ Thiết Sơn môn chế nhạo, ở đây chỉ có ba môn phái đang mời chào đệ tử, người nào mà không biết nhau.

 

Đây này, Từ Phàm ra hiệu cho Lý Tinh Từ.

 

Lý Tinh Từ tỏ vẻ hiểu được, một ngón tay trắng nõn như ngọc nhẹ nhàng chạm vào không trung một chút, toàn bộ không gian phảng phất như mặt nước gợn sóng lăn tăn bốn phía, sau đó hai vị chủ nhiệm bộ phận nhân sự nghe lời cãi nhau, cùng nhau yêu thương qua lại.

 

Sau đó, Từ Phàm dẫn mọi người đi thẳng vào thành.

 

Nữ nhi bên cạnh Vương Vũ Luân nhìn thoáng qua Lý Tinh Từ, rồi nhanh chóng quay đầu lại, khuôn mặt hơi ửng đỏ.

 

Nhìn nữ nhi hơn sáu mươi tuổi của mình, Vương Vũ Luân cảm thấy may mắn lúc trước không đưa nàng đến môn hạ của Từ Phàm, chỉ liếc mắt một cái đã như vậy, nếu thật sự bái môn hạ của Từ Phàm, đây không phải là tạo nghiệt sao.

 

Bước vào bên trong Tiên thành, đột nhiên Từ Phàm có cảm giác mình từ thập niên tám mươi tiến vào những năm hai ngàn, các cửa hàng xung quanh đã bắt đầu dùng Quang Ảnh thuật để quảng cáo.

 

Một trong những điều khiến Từ Phàm chú ý nhất chính là khi đi ngang qua quán trà của khách trọ, phát hiện có ít nhất một nửa số người bên trong đang nhìn vào màn hình ảo do pháp khí truyền tin chiếu ra, có thể thấy rằng có hình ảnh đang chuyển động từ hình ảnh khúc xạ.

 

Từ Phàm hướng sự chú ý đến đảo nổi cách đó không xa, chẳng lẽ thứ này là một trạm phát sao?

 

Giống như người nhà quê vào thành phố, thấy đủ thứ mới lạ.

 

Ở trong một thương lâu, Từ Phàm đã giải quyết được những nghi ngờ của mình.

 

“Mấy vị đạo hữu là vừa mới tới đại lục trung tâm đi.” Chưởng quầy ăn mặc như tu sĩ Trúc Cơ, một người đưa lên một khối ngọc giản.

 

“Đây là một ít tin tức cơ bản nhất về đại lục trung tâm. Các đạo sĩ có thể đọc nó để thuận tiện cho việc đi lại sau này.”

 

Gương mặt hòa khí sinh tài của chưởng quỹ khiến Từ Phàm nghĩ đến cái tên Bàng Phúc kia, lúc tiểu tử này chạy trối chết bên ngoài tông môn, bằng linh lực lỏe lên của hắn có thể ôm lấy được mạng sống.

 

“Vậy thì cảm ơn chưởng quỹ.” Từ Phàm nhận lấy ngọc giản, dùng thần thức xem thấu.

 

Ngay lập tức, đoạn giới thiệu dài vạn chữ về tình hình cơ bản của lục địa trung tâm hiện ra trong đầu Từ Phàm.

 

Sau khi Từ Phàm tiêu hóa xong, không ngừng thốt lên thật cừ.

 

Theo lời giải thích của Từ Phàm, đại lục trung tâm hiện nay đã bước vào kỷ nguyên 3G về mặt thông tin hóa, có mạng lưới giao thông hoàn chỉnh và hệ thống truyền tải linh lực.

 

Điều quan trọng nhất chính là, trâu nhất đại lục trung tâm không phải là những tông môn đỉnh cấp kia, mà là một cái tổ chức tên là Hội Trưởng lão đại lục trung tâm.

 

Khẩu hiệu của tổ chức khá khó đọc, theo Từ Phàm thấy nó có nghĩa là cùng nhau xây dựng một xã hội tốt đẹp hơn.

 

Chỗ trâu bò của tổ chức này chính là thu thuế tất cả tông môn, thương hội, gia tộc, và một ít thế lực tự phát tạo thành, nói là dùng để xây dựng đại lục trung tâm.

 

Từ Phàm đã đoán đúng về đảo nổi ở phía xa, thứ này chính là tổ hợp của trạm phát và khu dịch vụ.

 

Đúng lúc này, trên bầu trời vang lên tiếng động kỳ lạ, một Bảo khí phi xa dài ngàn thước bay vút qua bầu trời, bay về phía đảo nổi phía xa.

 
Bình Luận (0)
Comment