Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 101 - Chương 101: Nghiệt Duyên~

Chương 101: Nghiệt duyên~ Chương 101: Nghiệt duyên~

Từ Phàm nhìn phi xa lướt qua vun vút, cảm thấy đây mới chính là dáng vẻ của một Tu Tiên giới không ngừng phát triển.

 

Một thế giới, không thể không có chút tiến bộ nào trong hàng trăm ngàn năm.

 

Lúc này, cả đám Từ Phàm đã xem xong toàn bộ nội dung trong ngọc giản, vừa nghĩ đến chuyện sau này sẽ lập môn phái ở nơi đây, trong mắt họ ngập tràn nét hưng phấn.

 

“Chưởng quỹ, trước tiên hãy lấy mười pháp bảo Toàn Lục Thông, cái Bảo khí số hai ấy.” Cái tên này nghe không hay cho lắm.

 

“Có ngay.” Chưởng quỹ mặc quần áo tu sĩ sáng mắt lên, đây là một vụ làm ăn lớn.

 

Lát sau, một tên hoả kế bưng mâm tới trước mặt họ, trên mâm là những phiến mỏng hình vuông được tạo nên từ linh tinh.

 

Từ Phàm cầm lên phát cho mỗi người một cái, sau đó lại mua một mớ phù văn ở thương hội.

 

Lúc rời đi, chưởng quỹ thương hội cười như hoa nở.

 

Quả là khách hàng chất lượng cao, đúng là những người đáng yêu. Chưởng quỹ vẫy tay chào tạm biệt đám người, tự nhủ với lòng.

 

Trong một khách điếm xa hoa nhất Tiên thành, mười người Từ Phàm đang bàn bạc xem nên làm gì tiếp theo.

 

Bản đồ ảo của toàn bộ đại lục trung tâm được Từ Phàm chiếu thẳng lên không trung bằng Quang Ảnh thuật, đó là bản đồ sơ lược mua ở thương hội.

 

“Nếu chúng ta muốn thành lập môn phái thì trước tiên phải đăng ký ở Hội Trưởng lão mới được.” Từ Nguyệt Tiên nói.

 

“Không còn cách khác, Hội Trưởng lão có địa vị thống trị tuyệt đối ở đại lục trung tâm, ta cảm thấy quan điểm của bọn họ rất hay.” Vương Vũ Luân nói. Từ trong ngọc giản, hắn biết rằng tất cả những cơ sở công cộng cỡ lớn ở đại lục trung tâm đều do Hội Trưởng lão lập nên.

 

“Nghe nói các môn phái còn có hệ thống bình xét cấp bậc gì đó, cao cấp nhất là môn phái cấp chín, thấp nhất là cấp một.”

 

“Nghe đồn cấp bậc môn phái càng cao thì quyền lực lại càng lớn.” Từ Cương nói.

 

“Nói về chuyện môn phái thì dễ, bây giờ chúng ta chọn vị trí đã.” Từ Phàm nói, sau đó lại vung tay lên, trên bản đồ hiện ra chi chít điểm đỏ, mỗi điểm tượng trưng cho một môn phái, điểm đỏ càng lớn thì cấp bậc của môn phái càng cao.

 

“Hiện tại, mục tiêu của chúng ta là tìm ra mấy chỗ thích hợp để thành lập môn phái, sau đó chia nhau đi khảo sát.”

 

“Chọn chỗ, tốt nhất là nơi có ít môn phái, nhiều tài nguyên, thế thì dễ thu nhận đệ tử hơn.” Từ Phàm xoa cằm, nói.”

 

Giống như tìm việc, đều thích nhiều tiền ít việc và gần nhà, nhưng có những khi chỉ có thể chọn như vậy.

 

“Đúng rồi, tốt hơn nữa là giao thông phải thuận tiện, có mạng lưới phi xa chạy xuyên qua đại lục trung tâm.

 

Sau khi nghe Từ Phàm nói, mọi người cùng trợn tròn mắt nhìn, mối ngon đều cho ngươi húp hết ư.

 

Lúc này, Từ Cương bỗng chỉ tay về một điểm trên bản đồ: “Sư phụ thử nhìn chỗ này xem thế nào, biển Vô Tận, rừng rậm Thiên Uyên, cách đó không xa còn có một toà Tiên thành.”

 

“Quan trọng là nơi đó lại không có môn phái nào.”

 

Tất cả mọi người nhìn về nơi Từ Cương chỉ, sau đó cùng lắc đầu.

 

“Phu quân, vị trí địa lý nơi ấy tốt như vậy nhưng không có môn phái nào được dựng ở đó, chắc chắn là có nguyên do.” Tiểu Tịch ngồi bên Từ Cương khẽ nói.

 

“Nếu chỗ đó có vấn đề thì chúng ta giải quyết nó là được.”

 

“Có sư phụ ở đây, không có vấn đề gì mà chúng ta không giải quyết được.” Từ Cương kiêu ngạo nói. Trong mắt hắn, sư phụ hắn biết mọi thứ, chỉ trừ việc sinh con.

 

“Thật là ngây ngô.” Từ Phàm cạn lời.

 

“Được, chỗ này ta sẽ tự mình đi xem xét, còn lại thì các ngươi hãy tự chọn mấy điểm, đến lúc ấy chúng ta sẽ chia nhau hành động.”

 

Sau đó cả đám cùng chọn ra năm địa điểm phù hợp để lập môn phái, quyết định ngày mai lên đường đi khảo sát.

 

Hôm sau, Từ Phàm đổi sang một khuôn mặt khác, ra khỏi Truyền Tống trận trong Lâm Hải Tiên thành.

 

Vừa rời khỏi Truyền Tống trận, Từ Phàm lập tức cảm nhận được sự hoang vu của Tiên thành. Tiên thành rất lớn nhưng hiện tại lại lộ vẻ tiêu điều.

 

Theo suy đoán của Từ Phàm, có lẽ ngày xưa tòa thành này rất phồn thịnh, chỉ là bây giờ nó đã đến bước mạt vận.

 

Từ Phàm bước trên đường cái, nhìn hai bên không có mấy quán mở cửa, chọn đại một tửu điếm rồi bước vào.

 

Tiểu nhị vốn đang làm biếng thấy có người tới, lập tức lên tinh thần hô: “Hoan nghênh khách quan!”

 

Từ Phàm nhìn tiểu nhị lanh lợi kia, gật đầu. Tiểu nhị ở tửu điếm là lựa chọn tốt nhất để thăm dò tin tức.

 

“Cho mấy món đặc biệt ở chỗ các ngươi và một bình linh trà.” Từ Phàm bình thản nói.

 

“Vâng, khách quan chờ chút.” Tiểu nhị lanh lẹ chạy đi báo món ăn.

 

Có thể là vì lượng khách trong quán ít nên chỉ một chốc sau đã thấy tiểu nhị bê lên ba món ăn và một chén canh.

 

“Khách quan, thâm hải linh hà, phỉ thúy thủy linh lung, lạt phan huyết cáp, canh thiên khuẩn.” Tiểu nhị đang định lui, chợt bị Từ Phàm ngăn cản.

 

“Đừng đi, ta hỏi ngươi chút chuyện.”Từ Phàm cầm mười miếng linh thạch trong tay, ý bảo ngươi thể hiện tốt thì mớ linh thạch này sẽ là của ngươi.

 

Mắt tiểu nhị sáng lên, đó là nửa năm tiền công của hắn.

 

“Khách quan, xin ngài cứ hỏi, ta đã ở đây hai mươi năm, ở nơi này không có ai thạo tin tức hơn ta đâu.”

 

“Chỗ này ở gần Tiên thành, tại sao không có môn phái nào đóng trụ sở, ta thấy vị trí nơi đây rất tốt mà.” Từ Phàm hỏi.

 

“Chỗ này của Tiên thành vào ngàn năm trước là khu đứng đầu phía tây Tiên thành, khi ấy có vô số môn phái được dựng nên ở đây, thậm chí còn có một môn phái cấp chín đóng quân tại nơi này.”

 

“Nhưng sau khi tài nguyên linh khoáng ở xung quanh bị vét sạch, tài nguyên của biển Vô Tận cũng bị khai thác một cách cạn kiệt. Sau khi tài nguyên gần biển đã không thể tái tạo lại nữa…”

 

“Dần dần, nơi đây bắt đầu trở nên tiêu điều. Cộng thêm việc phải trải qua mấy đợt Thú triều có quy mô siêu lớn, toàn thành đã thất thủ, các môn phái ban đầu cũng dời đi hết.”

 

Nói đến đây, tiểu nhị thở dài một tiếng, nghĩ lại ngày ấy tổ tiên hắn cũng từng rất huy hoàng.

 

“Bây giờ nơi này không còn chút tài nguyên nào ư.” Từ Phàm hỏi.

 

“Cũng không phải là không có, trong rừng rậm Thiên Uyên có không ít Linh Thiết Khoáng, nhưng đều ở nơi sâu trong rừng rậm Thiên Uyên, môi trường rất khắc nghiệt, Yêu thú tung hoành, vậy nên giá trị khai thác không lớn.” Tiểu nhị tửu điếm tiếp tục nói.

 

Năm nào cũng có vài người hỏi chuyện giống như Từ Phàm, nhưng rồi đều ra về trắng tay, đã mấy trăm năm nay không có môn phái nào đóng ở đây.

 

Mười miếng linh thạch lượn một đường vòng cung duyên dáng trên không trung, đáp xuống tay tiểu nhị.

 

“Thưởng cho ngươi.”

 

“Tạ ơn khách quan ban thưởng.”

 

Tiếng nói vang lên, truyền khắp tửu lâu.

 

Bấy giờ, có ba người bước vào cửa chính tửu điếm. Một lão giả, một thiếu nữ, và cả một thanh niên đeo bao kiếm trên lưng.

 

Từ Phàm đang dùng cơm tùy tiện nhìn lướt qua, sau đó thở dài thườn thượt.

 

Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, nhưng mẹ nó đây chính là nghiệt duyên đấy, Từ Phàm mới liếc mắt đã biết tiểu tử đeo bao kiếm kia chính là Diệp Tiêu Dao. Tuy đã thay hình đổi dạng, ngay cả bao kiếm cũng được ngụy trang, nhưng Bảo khí ấy là do Từ Phàm tự luyện chế, có hoá thành tro thì hắn vẫn nhận ra. Từ Phàm quyết định ăn xong sẽ trở về, tìm một nơi xa nơi này nhất để lập môn phái.

 

Bấy giờ, tiếng trò chuyện của ba người nọ truyền tới, Từ Phàm vừa thong thả ăn một mình, vừa ngóng bên kia nói chuyện.

 

Sau khi thanh toán xong, Từ Phàm rời khỏi tửu điếm, quay người trở lại Truyền Tống trận.

 

Lúc này, hắn quyết định tránh xa cái môn phái tên là Kiếm Vương tông kia, càng xa càng tốt.

 
Bình Luận (0)
Comment