Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 102 - Chương 102: Bồi Thường

Chương 102: Bồi thường Chương 102: Bồi thường

Diệp Tiêu Dao đang dùng cơm, trong lòng đột nhiên nảy ra cảm ứng, nhìn về cửa tửu điếm, song chỉ thấy bóng lưng Từ Phàm.

 

“Lão Kiếm, cái người vừa ăn ở đây, ngươi có thấy quen quen không.” Diệp Tiêu Dao hỏi.

 

“Không phải người quen của ngươi, nhưng linh lực trong người tiểu tu sĩ Trúc Cơ kỳ mới dùng bữa kia vô cùng tinh thuần, có thể là đệ tử của danh môn đại phái.” Lão Kiếm đáp.

 

“À.” Chẳng lẽ cảm giác của ta sai rồi.

 

Trong lúc thay diện mạo, Từ Phàm còn đổi cả khí tức linh hồn và thuộc tính linh lực của mình. Những người quen bình thường của Từ Phàm cơ bản rất khó phát hiện ra, chỉ trừ đám đệ tử sớm chiều tiếp xúc với hắn.

 

Từ Phàm truyền tống đến nơi hẹn tập hợp trong Tiên thành.

 

“Hầy, xui quá đi mất. Kiếm Vương tông cách Lâm Hải Tiên thành này hơn trăm ngàn cây số.”

 

“Thiên đạo đang muốn cho ta và cái thứ kia kết thành đôi thành cặp đấy à?”

 

“Xem ra sau này ta phải lập một môn phái cách xa Tiên thành một chút, vất vả lắm mới yên ổn năm mươi năm, chắc chắn không thể để hắn phá vỡ cuộc sống yên bình của ta.” Từ Phàm nói chắc nịch.

 

Cùng lúc ấy, Từ Cương đưa vợ đi ăn ở một trấn nhỏ.

 

“Phu quân, ngươi bảo cả đám chúng ta không có lấy một người Nguyên Anh kỳ, vậy có thể tạo lập môn phái sao.” Tiểu Tịch nói, hiện tại nàng chỉ muốn trải qua một cuộc sống bình lặng, sau đó sinh cho phu quân một đứa bé để nối dõi tông đường, tiếc là dù cố gắng bao nhiêu năm qua nhưng bụng nàng vẫn chẳng thấy động tĩnh gì.

 

“Đương nhiên là được. Ở bên cạnh sư phụ nhiều năm như vậy, ta hiểu sư phụ.”

 

“Sư phụ chỉ muốn lập nên một môn phái nhỏ để lánh đời, hắn thích lặng lẽ làm chuyện riêng của mình.”

 

“Yên tâm, không có nguy hiểm đâu.” Từ Cương an ủi, hắn biết thê tử của mình đang lo nghĩ gì.

 

Từ Cương lấy ra một tờ bản đồ phụ cận, nói với Tiểu Tịch: “Nàng nói xem, chốc nữa chúng ta cùng qua đó xem thử một chút.”

 

“Ta thấy đảo nhỏ nằm trên cự hồ mười vạn dặm không tồi, nhưng chẳng biết dưới nước có Yêu thú không, thực lực ra làm sao.”

 

Từ Cương mới dứt lời đã thấy cả trấn nhỏ bắt đầu loạn cả lên.

 

“Yêu thú trong hồ lên bờ rồi, mọi người mau trốn đi!”

 

“Trước khi tiên sư tới, tất cả mọi người chớ ra ngoài.”

 

Một tráng hán trung niên cầm một cái loa lớn vừa chạy vừa hô trong trấn.

 

Toàn bộ người trong trấn nhỏ chạy hết về nhà, trốn trong hầm ngầm đào ở nhà mình, hành động quen thuộc thế này hiển nhiên không phải lần đầu họ làm.

 

“Khách quan, tiểu điếm phải đóng cửa đây.”

 

“Bữa này coi như ta mời khách quan.”

 

Chủ quán vừa nói xong đã dọn hết bàn ghế đi tựa như gió cuốn mây trôi.

 

Động tác thuần thục khiến người ta đau lòng.

 

“Phu quân, làm sao bây giờ?” Tiểu Tịch nhìn Từ Cương, hỏi.

 

Lúc này, Từ Cương chợt cảm thấy mình thông minh hẳn ra, bình tĩnh phân tích: “Thực lực của Yêu thú không mạnh lắm, bằng không trấn nhỏ này đi đời từ lâu rồi.”

 

“Đi, chúng ta đi xem một chút, dạo này hơi ngứa tay.”

 

Hai bóng người lao vút lên cao, bay về phía hồ.

 

Bấy giờ, bên hồ cách trấn nhỏ năm mươi cây số, có một đám Yêu thú lớn đang đổ bộ lên bờ, bắt đầu vọt về phía trấn nhỏ, cỡ mấy vạn con, mạnh nhất chính là mấy con Yêu thú Kim Đan kỳ.

 

Linh điền, linh quả bên bờ đều bị Yêu thú tàn phá, ăn sạch. Những con linh kê, linh áp, linh dương cũng bị Yêu thú xé xác ăn thịt.

 

Lúc này, Từ Cương đứng trên không trung quan sát đám Yêu thú ở dưới, trong mắt hiện lên nét hưng phấn, lâu lắm rồi chưa được ra tay.

 

“Phu quân, ở dưới là linh điền, không nên dùng pháp luật quy mô lớn.”

 

Nhưng ngay khi Tiểu Tịch mới nói dứt câu, một quả cầu lửa đỏ rực như tên lửa đã lao vút xuống dưới.

 

Hạch Bộc thuật!

 

Đùng!

 

Từ phía dưới, mây hình nấm bốc lên, một nửa số Yêu thú bị nổ tung thành mảnh vụn, nhất thời cả đám Yêu thú như bị mắc nghẹn ở cổ, lao nhao chạy trốn về hướng cự hồ.

 

“Còn muốn chạy à?” Từ Cương hừ lạnh.

 

Phi Điểu Quần Sát thuật.

 

Trên trời xuất hiện một đám hoả vân khổng lồ, trực tiếp nhuộm đỏ bầu trời, vô số phi điểu bay ra từ hoả vân, tấn công đám Yêu thú dưới mặt đất đang tháo chạy vào trong hồ.

 

Chỉ trong chốc lát, mặt đất ở dưới dường như đã bị đánh nổ tung mất một nửa.

 

Tiếng nổ ầm ầm vẫn chưa dừng lại.

 

Sau khi bụi bặm lắng xuống và khói lửa tan đi hết, Từ Cương nhìn vùng đất hỗn loạn, gồ ghề cả lên, hơi tiếc nuối, nói: “Tiếc là không có Yêu thú Nguyên Anh kỳ, thần thông pháo Neo Armstrong Cyclone Jet Armstrong của ta không có đất dụng võ rồi.”

 

Tiểu Tịch cạn lời, nhìn phu quân mình, mặt nào cũng tốt, chỉ có điều không biết thu chiến lợi phẩm.

 

Bấy giờ, một bóng dáng nhanh chóng bay tới từ đằng xa, là một tu sĩ Nguyên Anh mặc đồng phục của Hội Trưởng lão.

 

“Ta là chấp sự Hội Trưởng lão ở khu này, hai vị đạo hữu vừa tới đại lục trung tâm à?” Tu sĩ Nguyên Anh nhìn vùng đất bừa bộn phía dưới, thấy hơi nhức đầu, hỏi.

 

“Sao tiền bối lại nhận ra?” Từ Cương chắp tay hỏi.

 

“Ta nhìn ra chứ, bình thường tu sĩ đại lục trung tâm bản địa sẽ không dùng vũ lực như này đâu.” Tu sĩ Nguyên Anh chỉ vào mảnh đất bị nổ xào xáo.

 

“Ở dưới là linh điền thượng hạng, trồng một mẫu tốn hơn trăm linh thạch.”

 

“Còn mấy con Yêu thú dưới đáy hồ bình thường phải năm năm mới lên bờ một lần, chỉ cần đánh chết Yêu thú đầu đàn là đám còn lại sẽ rút lui.”

 

Tu sĩ Nguyên Anh không nói huỵch toẹt, song Từ Cương biết mình có lòng nhưng lại làm hỏng chuyện rồi, nhìn hơn vạn mẫu linh thạch bị phá huỷ, hắn bắt đầu thấy đau đầu.

 

“Tiền bối, chỗ linh điền bị hủy hoại ở phía dưới kia, bọn ta có thể bồi thường chủ nhân của chúng bằng linh thạch hay không.” Từ Cương bất đắc dĩ nói.

 

“Đạo hữu hiểu là tốt, bằng không công trạng cả năm nay của ta đi tong rồi.” Tu sĩ Nguyên Anh đáp, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

Lúc này, thôn dân biết tin Yêu thú rút lui, lao nhao chạy đến đây, bắt đầu kiểm tra xem linh điền của mình bị tổn thất thế nào, còn bắt đầu gieo trồng lại.

 

“Ôi trời ơi, linh điền của ta đâu mất rồi.”

 

“Sao linh điền của ta lại thành ra như thế này!”

 

“Chúng bị phá hỏng khi tiên sư chiến đấu với Yêu thú à, sao không giống trước đây nhỉ.”

 

Lúc này, thôn dân bắt đầu dần dần cảm thấy tuyệt vọng, những linh điền này là do tổ tiên bọn họ tích luỹ bao đời này, mới bồi dưỡng thành linh điền thượng đẳng, bây giờ bị huỷ hoại hết rồi.

 

Nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của thôn dân, Từ Cương thấy hơi áy náy, đánh giá sơ lược diện tích linh điền bị thiệt hại, lấy ra một chiếc túi trữ vật, đưa cho tu sĩ Nguyên Anh. Đây là linh thạch mà Từ Phàm cho bọn họ để mua đồ ở Thịnh Linh châu, hắn vẫn chưa động đến.

 

“Tiền bối, đây là một triệu linh thạch, phiền ngài chuyển tới cho những thôn dân có linh điền bị tổn hại.” Trong mắt Từ Cương hiện lên vẻ đau xót, chẳng ngờ mình vừa có được chút linh thạch mà bây giờ không còn tí nào.

 

Hiện tại hắn và Tiểu Tịch chỉ còn dư lại chút linh thạch đủ để trả phí truyền tống lúc đi về.

 

Tu sĩ Nguyên Anh thấy Từ Cương thẳng thắn giao linh thach, thái độ lập tức khá lên nhiều, hắn gọi Trấn trưởng bên dưới, bảo người ta thống kê tình trạng linh địa bị tổn hại.

 

“Tiền bối, không còn chuyện gì nữa, ta và nương tử đi trước.” Sau khi thấy không còn chuyện gì khác, Từ Cương chắp tay nói với tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

 

“Đạo hữu đến đây, nếu không ngại hãy nói cho ta biết, không chừng ta có thể giúp đỡ.” Tu sĩ Nguyên Anh kỳ nói. Nhân vật có thể tùy ý lấy ra cả triệu linh thạch, chắc chắn phải kết giao.

 

Sau khi Từ Cương nói rõ ý định của mình, tu sĩ Nguyên Anh lập tức sáng mắt lên.

 

“Nếu hai vị đạo hữu không vội, không ngại, hãy đến Hội Trưởng lão với ta, ta sẽ nói cho các ngươi chút tình hình của nơi này.”

 

Trong chớp mắt, tu sĩ Nguyên Anh hóa thành chủ nhiệm chiêu thương, trên mặt nở nụ cười ân cần.
Bình Luận (0)
Comment