Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 103 - Chương 103: Lập Môn Phái

Chương 103: Lập môn phái Chương 103: Lập môn phái

Một tháng sau, Từ Phàm và mọi người lần lượt tập hợp tại Tiên thành gần sát ranh giới Trung châu.

 

Trong sảnh chính của tam tiến đại viện, mọi người đã tập trung đông đủ.

 

“Nói hết cả đi, tình hình ở chỗ các ngươi thế nào.” Từ Phàm hỏi.

 

“Sư phụ, nơi ta đến đã bị một tông môn cấp tám kiểm soát, còn lại là các môn phái nhỏ, ta phát hiện cuộc sống của bọn họ cũng không khá khẩm lắm, tài nguyên xung quanh đều nằm trong tay đại môn phái.”

 

“Môn phái nhỏ cơ bản không có cơ hội quật khởi.” Từ Nguyệt Tiên nói trước tiên.

 

“Chỗ ta nhắm có yêu thú siêu mạnh, Hoá Thần kỳ trở lên, không nên chọn nơi đó.” Lý Tinh Từ bình tĩnh nói.

 

“Ít người, không có tài nguyên, không đề xuất chọn chỗ ấy.” Vương Hướng Trì nói.

 

“Môi trường hết sức hoang vu, không nên chọn.” Vương Vũ Luân tiếp lời.

 

“Điều kiện chỗ ta cũng không khác lắm.” Từ Phàm đáp, chủ yếu là vì có nhân vật chính, phải tránh xa.

 

Lúc này, tất cả mọi người nhìn về phía Từ Cương, ánh mắt đong đầy sự mong đợi.

 

Từ Cương lấy ra một cái pháp bàn giống như pháp khí, đặt lên mặt bàn, truyền linh lực vào nó.

 

Một ảo ảnh bản đồ khổng lồ xuất hiện trước mắt mọi người, trên đó còn có giới thiệu thông tin nơi ấy, lại còn đặc biệt chỉ ra những chỗ thích hợp để lập môn phái.

 

“Cự hồ mười vạn dặm, cái tên này hơi nhỏ nhỉ.” Từ Phàm nhìn bản đồ ảo giữa không trung, thấy quy mô của bản đồ rộng ít nhất cũng phải một triệu dặm.

 

“Từ Cương, ai đưa cho ngươi vật này?” Dù bị đập chết thì Từ Phàm cũng không tin đồ đệ mình có thể làm ra thứ đồ chơi kia.

 

“Là một vị tiền bối Nguyên Anh thuộc Hội Trưởng lão đang trấn thủ nơi ấy, hắn là chấp sự nơi này, trông coi dọc bờ cự hồ mười vạn dặm.” Từ Cương đáp.

 

“Vị tiền bối kia hứa hẹn rằng nếu chúng ta đăng kí môn phái ở đó thì sẽ miễn giảm hai phần mười tiền thuế.” Từ Cương tiếp tục.

 

Lúc này, Từ Phàm đưa mắt sang bên vợ Từ Cương.

 

“Tiểu Tịch, ngươi nói về ưu thế và khuyết điểm của nơi đó đi.”

 

Bình thường, tính nết người đàn ông thiếu cái gì thì càng dễ tìm được người con gái có ưu điểm tương quan để lấy làm vợ.

 

“Tài nguyên duy nhất là Linh Thiết Khoáng có trữ lượng lớn ở dưới đáy hồ, còn có thuế thu từ hàng vạn cây số linh điền ven bờ. Nếu chúng ta thực sự muốn cắm rễ ở đây thì phải bảo vệ dân chúng bên bờ khỏi sự quấy nhiễu của yêu thú, rất có ích cho việc chúng ta thu nhận đệ tử ở địa phương.

 

“Ngoài ra, yêu thú mạnh nhất trong cự hồ mười vạn dặm là Nguyên Anh kỳ. Nếu phát hiện yêu thú Nguyên Anh kỳ trở lên thì có thể báo cho Hội Trưởng lão, bọn họ sẽ phái người tới tiêu diệt.”

 

Tiểu Tịch nói một hơi mất nửa giờ mới dừng lại, dường như đã phân tích tường tận nơi này, nếu nàng học ở trường cấp ba ở kiếp trước thì nàng sẽ đạt điểm tối đa môn chính trị.

 

“Đáy hồ có mỏ Linh Thiết Khoáng lớn, việc khai thác sẽ rất khó khăn.” Từ Phàm nhìn bản đồ,lẩm bẩm.

 

“Tiểu Tịch, vị trưởng lão Nguyên Anh kỳ kia nói giảm thuế vĩnh viễn à?” Từ Phàm hỏi. Hội Trưởng lão thu thuế rất khắc nghiệt, thu một phần mười lợi nhuận hàng năm, giảm hai phần mười chính là hai phần trăm, góp nhặt từng ngày tính ra là một con số không nhỏ.

 

“Đăng ký khóa linh thạch, ký khế ước một trăm nghìn năm là sẽ được giảm vĩnh viễn.” Tiểu Tịch đáp.

 

Từ Phàm tiếp tục quan sát bản đồ ảo giữa không trung, thực ra hắn đã dời mắt tới đảo nhỏ trong cự hồ mười vạn dặm, sau đó lại nhìn về những khu vực quanh cự hồ mười vạn dặm.

 

Cuối cùng Từ Phàm phất tay lên, dẫn mọi người vào thế giới ảo cảnh.

 

Mọi người đứng giữa không trung, vùng đất phía dưới là cự hồ mười vạn dặm và khu vực xung quanh nó.

 

Từ Phàm càng ngắm càng ưng ý. Nơi này vô cùng phù hợp với tiêu chí hắn đặt ra. Tài nguyên không kém quá, mạng lưới giao thông truyền tống cũng ổn, mấu chốt là chỗ này cực kỳ khiêm nhường, tu tiên giả và các môn phái bình rất hiếm khi chú ý đến đây.

 

Điểm quan trọng ngay sau đó là chỗ này cách Kiếm Vương tông rất xa, cực xa, siêu xa.

 

Một nơi vô dụng nhưng bỏ thì tiếc, song đối với Từ Phàm thì chỗ này lại vừa đẹp.

 

Từ Phàm xoá bỏ thế giới ảo cảnh, tuyên bố với mọi người: “Ta quyết định đặt môn phái ở đây.”

 

Đảo lớn nhất của cự hồ mười vạn dặm có diện tích bằng nguyên một tỉnh ở kiếp trước.

 

“Vâng.” Những người còn lại cũng biết thực lực của họ chỉ có vậy, không có sự lựa chọn nào quá tốt.

 

Nam Sâm Tiên thành là toà Tiên thành ở góc chính đông bắc của Thiên Nam châu nằm tại đại lục trung tâm, cự hồ mười vạn dặm có vị trí cách Tiên thành năm vạn dặm về hướng bắc.

 

Cách cự hồ mười vạn dặm không xa là Hội Trưởng lão, Từ Phàm càng muốn gọi nó là nơi quản lý chiêu thương.

 

Đám Từ Phàm vừa đến nơi đã thấy toàn thể Hội Trưởng lão cự hồ mười vạn dặm chào mừng mình, cứ như được gặp cha ruột ấy.

 

Tu sĩ Nguyên Anh nọ đích thân pha trà rót nước.

 

“Đạo hữu, các ngươi tới đây, chứng tỏ là đã nghĩ thông.”

 

“Ta thấy các ngươi không có ai Nguyên Anh kỳ, thế này nhé, sau khi các ngươi đăng ký linh thạch và ký kết hiệp ước, ta sẽ dẫn một tiền bối Hoá Thần kỳ đến tiêu diệt hết đám yêu thú ở cự hồ mười vạn dặm.”

 

Từ Phàm nhìn sự nhiệt tình hết mình của tu sĩ Nguyên Anh, càng cảm thấy tên này có được trích hoa hồng theo doanh số.

 

“Làm phiền tiền bối rồi, chuyện nhỏ này ta có thể tự xử lý.”

 

“Bây giờ có thể đăng ký môn phái, ký khế ước chưa?” Từ Phàm nói. Trước khi đến đây, hắn đã dạo một vòng quanh cự hồ mười vạn dặm.”

 

“Được.”

 

Nộp xong mười triệu linh thạch đã đăng ký, Từ Phàm ký kết khế ước cùng trưởng lão Nguyên Anh nọ. Sau khi ký xong, Từ Phàm cảm thấy trong linh hồn mình bị tròng thêm một chuỗi xiềng xích.

 

“Tốt rồi, bây giờ cự hồ mười vạn dặm này đã trở thành nơi dừng chân cho môn phái của các ngươi, chỉ cần báo tên môn phái trong vòng một năm là được.”

 

“Còn có một việc tương đối quan trọng là chuyện phòng ngự bên bờ cự hồ mười vạn dặm, năm năm sau sẽ được giao lại cho các ngươi.”

 

“Về phần còn lại thì thu nhận một trăm đệ tử trong vòng ba năm là được.”

 

“Vẫn còn rất nhiều chuyện vặt khác, đều nằm ở ngọc giản này, ngươi cứ xem từ từ là được.”

 

Sau khi tu sĩ Nguyên Anh kỳ trao ngọc giản cho Từ Phàm thì quy trình coi như đã hoàn tất.

 

Cuối cùng cũng đã có nhóm Tu Tiên Giả đầu tiên đặt chân lên đảo lớn nhất cự hồ mười vạn dặm.

 

Nguyên hòn đảo khổng lồ này toàn là rừng rậm cây cao, xa xa sau rừng cây là dãy núi nhấp nhô.

 

“Về sau nơi đây sẽ là địa bàn của chúng ta.”

 

Từ Phàm dẫn mọi người bay tới dãy núi. Tu Tiên giới vẫn tồn tại một luật bất thành văn là khi lập tông môn phải dựng trên đỉnh núi, nếu nơi ấy không có núi thì sau này sẽ tạo ra một hòn đảo nổi, đưa tông môn lên đó.

 

Có một số việc khó giải thích ra nhưng lại được toàn Tu Tiên giới thống nhất.

 

Trên đỉnh một ngọn núi lớn, cũng là núi cao nhất ở đây.

 

Từ Phàm nhìn một vòng bên dưới, vỗ vai Lý Tinh Từ, nói: “Đến lượt ngươi phát huy rồi, ta sẽ tạo dựng nơi đây thành thánh địa trong trí tưởng tượng của ngươi.”

 

Lý Tinh Từ gật đầu, hắn mặc một thân áo trắng hơn tuyết, tựa như công tử trần thế. Một bức hoạ cực lớn hiện ra giữa không trung, bên trong vẽ thánh địa tựa chốn tiên cảnh.

 

Tông môn trong tiên cảnh được xây dựa lưng vào núi, phần thân chính là núi lớn dưới chân, kiến trúc trong núi đã khái quát hết kết cấu mà một môn phái cần có.

 

Tâm Rối đứng sau lưng Từ Phàm, nó đang quét hình giữa không trung.

 

“Sư phụ ta vẽ theo quy mô thiết kế dành cho môt vạn người, người xem có được không.”

 

“Không được thì ta đổi.” Lý Tinh Từ nói.

 

“Không cần đổi, cứ thế đi.”
Bình Luận (0)
Comment