Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 104 - Chương 104: Bảo Bối Của Từ Phàm

Chương 104: Bảo bối của Từ Phàm Chương 104: Bảo bối của Từ Phàm

“Đã quét hình xong, hiện tại đã có thể xây dựng.”

 

“Thời gian xây dựng là mười lăm ngày, cần một nghìn công cụ con rối, ba trăm con rối gia công, ba trăm con rối phi hành, hai mươi con rối linh hoả.” Quét xong bức hoạ lớn, Tâm Rối nói.

 

Tâm Rối vừa dứt lời đã có hơn một ngàn con rối xuất hiện trên cự phong, tiếp đó trên người Tâm Rối loé lên hơn nghìn điểm sáng.

 

Toàn bộ con rối tản ra bốn phía, phân chia công việc của mình rồi bắt đầu làm việc.

 

Lúc này, tất cả mọi người cùng kinh ngạc há hốc miệng, một người kiểm soát hơn nghìn con rối, ngay cả Lý Tinh Từ vốn luôn bình tĩnh điềm đạm cũng thấy cực kì ngạc nhiên.

 

Từ Phàm nhìn cả đám đang sửng sốt, nói một câu đầy mùi triết lý.

 

“Những thứ mà các ngươi cho là toàn bộ, kỳ thực chỉ là một góc của núi băng.”

 

Ở trong Thiên Khuyết môn, ngay cả bốn vị đồ đệ gần gũi nhất cũng chỉ biết sư phụ mình am hiểu Khôi Lỗi thuật, nhưng không ngờ rằng nó lại mạnh đến vậy.

 

“Từ đại ca, ta cứ nghĩ chúng ta là huynh đệ nhiều năm như vậy, ta đã hiểu ngươi rất sâu rồi.”

“Vậy mà thực sự không ngờ rằng tình cảm mấy chục năm qua vẫn còn nông lắm.”

 

Vương Vũ Luân vỗ mạnh lên vai Từ Phàm, nói: “Ngươi nói đi, phải làm sao để tình cảm giữa hai ta trở nên sâu thêm.”

 

Huynh đệ chạm mặt nhau khi hai bên cùng trần trụi, không nên giấu giếm nhau bí mật gì, khi uống rượu ta đã khoe hết những điều có thể và không thể nói cho ngươi nghe, thế mà ngươi lại giấu ta rất nhiều điều.

 

Giờ phút này, trong lòng Vương Vũ Luân có cảm giác như bị lừa gạt, giống như người huynh đệ lớn lên cùng ngươi từ thuở cởi truồng bỗng nói cho ngươi biết hắn còn thân thiết với một người huynh đệ khác hơn cả ngươi.

 

Sâu thêm tiên sư nhà ngươi, Từ Phàm thẳng thừng gạt bỏ cái từ kém đứng đắn kia.

 

“Ngươi có hỏi ta đâu, ta nói với ngươi kiểu gì, ta cũng không thích làm màu.” Từ Phàm cười nói, hắn thích nhìn vẻ mặt kinh ngạc của người khác, lần này rất viên mãn, rất đầy đặn.

 

Trước khả năng xây dựng cực mạnh của công cụ con rối, nền móng cung điện trên đỉnh núi đã xong, mấy trăm con rối phi hành bắt đầu vận chuyển vật liệu gỗ đã được gia công lên đỉnh.

 

“Tốt lắm, đã giải quyết xong chuyện nơi ở, những chuyện còn lại phải phiền các ngươi chạy việc.” Từ Phàm nói với mọi người.

 

“Vũ Luân, Từ Cương, hai người đi dò xét toàn bộ cự đảo này, nếu gặp Yêu thú Trúc Cơ kỳ thì đánh chết ngay.”

 

“Làm xong rồi hãy đi kiểm tra vùng nước chung quanh để xem có tìm thấy Yêu thú Nguyên Anh kỳ hay không, nếu có thể thì cũng tiêu diệt luôn.”

 

Sau khi sắp xếp xong nhiệm vụ đầu tiên, Từ Phàm nói với Từ Nguyệt Tiên: “Nguyệt Tiên, ngươi tập trung dò xét vị trí của mỏ linh khoáng thiết lớn dưới đáy hồ, tiện thể tìm xem còn tài nguyên khác hay không.”

 

“Hướng Trì và Tinh Từ, nhiệm vụ của các ngươi là đi chiêu mộ đệ tử, Tinh Từ chịu trách nhiệm khảo hạch.” Từ Phàm vừa nói vừa đưa cho Lý Tinh Từ một ngọc giản.

 

“Cứ tuân theo tiêu chuẩn khảo hạch trong ngọc giản, phải vượt qua chúng, còn phải có linh căn, trước mắt hãy thu nhận một trăm người.”

 

Từ Phàm hạ thấp tiêu chuẩn một chút, chẳng biết có chiêu mộ đủ một trăm người hay không.

 

“Về phần đệ muội, Tiểu Linh (con gái Vương Vũ Luân) và Tiểu Tịch, các ngươi hãy giúp đỡ bọn con rối đang làm việc, bọn chúng không có năng lực chiến đấu, nếu có Yêu thú thì bọn ngươi đuổi nó đi là được.” Từ Phàm nói.

 

Sau khi sắp đặt mọi việc xong xuôi, Từ Phàm lập tức đến trên một ngọn núi cách cự phong không xa, lấy ra một con rối trông như thú thực thổ bình thường, đây là công cụ con rối chuyên dùng để khoét núi, Từ Phàm định đặt hết đống Bảo khí mà mình luyện chế bao năm qua vào đây.

 

Một dây chuyền sản xuất Nông trường trong bàn tay tự động hoá.

 

Một dây chuyền sản xuất Bảo khí súng ở cấp độ khác, được luyện chế để dành riêng cho bọn con rối. Ba con rối Trúc Cơ kỳ ôm Bảo khí súng trường, dám đối đầu trực diện với Yêu thú Kim Đan kỳ, tiếc rằng hiện giờ mới chỉ có thể sản xuất một loại súng trường, vẫn là Bảo khí nhất giai.

 

Ngoài ra, còn có một dây chuyền chuyên sản xuất đạn tương thích, bây giờ mới chỉ làm ra được pháp khí là đạn, nhưng như thế đã đủ rồi.

 

Nhìn tâm huyết bao năm của mình, Từ Phàm mới có cảm giác hơi an toàn, song hắn vẫn chưa hài lòng, bởi hắn thấy thế giới này quá nguy hiểm. Những kẻ đại năng, tôn giả kia chỉ cần thấy khó chịu khi thấy hắn thì hắn có thể bị nổ tung tại chỗ.

 

Vì nguyên nhân này nên những năm qua Từ Phàm vẫn luôn gia tăng năng lực phòng ngự quanh mình.

 

“Nhanh nào, những chuyện mà Trúc Cơ kỳ làm được không nhiều lắm, chỉ khi ta lên Kim Đan kỳ, trở thành Luyện Khí Tông sư, khi ấy sức mạnh của ta mới được bộc phát.

 

“Không vội, còn năm mươi năm nữa mới đến Kim Đan kỳ, trước mắt cứ xây dựng môn phái cho tốt rồi nói sau.”

 

Hai canh giờ sau, con rối thực thỏ mà Từ Phàm thả ra trở lại bên người hắn để đợi lệnh, mật thất trong lòng núi đã được xây xong.

 

Từ Phàm lập tức tiến vào, đặt ba dây chuyền sản xuất ở mật thất trong núi.

 

Một tháng sau, Từ Phàm uống trà với Vương Vũ Luân ở đạo trường trên đỉnh núi.

 

“Từ đại ca, mấy con rối ngươi chế tạo bị kiểm soát bởi hắc cầu phải không?” Vương Vũ Luân nhìn công cụ con rối đang sửa đường dưới chân núi.

Mặc dù chủ phong đã dựng xong rồi nhưng ngoài nó ra thì còn rất nhiều thứ cần xây, mặc dù đều biết bay nhưng con đường kia vẫn phải sửa lại.

 

“Ta tên là Hắc Linh, ngươi có thể gọi ta là Tiểu Linh hay Tiểu Hắc cũng được.” Tâm Rối bay đến bên người Vương Vũ Luân, dựa theo lời Từ Phàm thì nó cũng là thanh niên bước vào xã hội rồi.

 

“Ta cứ gọi ngươi là hắc cầu đấy, sao nào?” Vương Vũ Luân cảm thấy hứng chí, hắn muốn xem cái con khí linh này sẽ có phản ứng như nào.

 

Lúc này, Tâm Rối chỉ chiếu lên không trung mười bức hình, trên đó là dáng vẻ Vương Vũ Luân đang nhìn thằng con Vương Hướng Trì nhà mình, trong ánh mắt tràn đầy nét trìu mến mà người cha dành cho con trai.

 

“Ngươi muốn nói gì?” Vương Vũ Luân nghi ngờ hỏi. Nó đang chứng minh mình là người cha tốt.

 

Tâm Rối lại mở năm đoạn băng hình, điểm chung là Vương Vũ Luân, Mộ Dung Thiến Nhi, Vương Hướng Trì và Lý Tinh Từ cùng chung khung hình. Trong đống video này Vương Vũ Luân chẳng thèm liếc mắt nhìn Lý Tinh Từ lấy một lần.

 

Thấy vậy, Vương Vũ Luân biến sắc, quay sang nhìn Từ Phàm. Ngươi bán đứng ta?

 

“Ngươi nghĩ gì đấy, ta không làm thế, chẳng qua biểu hiện của ngươi có sơ hở thôi.” Từ Phàm ung dung nói, bây giờ Từ Phàm đang mải nghĩ một vấn đề. Đến khi Lý Tinh Từ lên Nguyên Anh, liệu hắn có cho cha mình một bí thuật luân hồi hay không?

 

Tâm Rối lại định mở hình ảnh tiếp nhưng bi Vương Vũ Luân ngăn cản.

 

“Xin chào, Hắc Linh.” Vương Vũ Luân nghiêm túc nói.

 

“Xin chào, Vương Vũ Luân.”

 

Dứt lời, Tâm Rối bay về phía xa.

 

“Từ đại ca, ngươi bồi dưỡng khí linh gì thế này, ranh ma quá đi mất.” Vương Vũ Luận ngậm ngùi. Bí mật được chôn giấu ở nơi sâu kín nhất trong lòng hắn cứ thế bị khí linh moi ra, hắn cảm thấy chuyện riêng tư của mình không được bảo vệ gì cả.

 

“Bị người ta moi móc bí mật, có phải khó chịu lắm không.” Từ Phàm liếc nhìn Vương Vũ Luân, tiếp tục uống trà.

 

“Không thấy khó chịu, chỉ là hơi hối hận.” Vương Vũ Luân thở dài.

 

“Ngươi cũng chỉ là một người bị ép buộc trở thành kẻ cặn bã, trên nguyên tắc thì không thể trách ngươi, sau này chú ý một chút là được.”

 

“Đợi sau khi ta lên Kim Đan kỳ là có thể kiểm soát bộ dạng của ngươi, đến lúc ấy sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.” Từ Phàm đáp.

 

“Bây giờ chuyện ngươi nên lo là phải giải thích với Tinh Từ như thế nào.”

 

“Giấu được thêm một ngày thì cứ giấu thôi.” Vương Vũ Luân bất đắc dĩ nói.
Bình Luận (0)
Comment