Chương 105: Dụng cụ tầm bảo chu thiên
Chương 105: Dụng cụ tầm bảo chu thiên
Lúc này, tiếng xé gió truyền đến từ bầu trời.
Chỉ thấy một thuyền kiếm chở hơn sáu mươi đứa trẻ bay tới chủ phong.
“Sáu mươi lăm đứa trẻ. Từ đại ca, xem ra độ khó trong bài khảo nghiệm của ngươi giảm bớt không chỉ một chút.” Vương Vũ Luân nhìn đám trẻ trên thuyền kiếm, nói.
“Nhất nghệ tinh, nhất thân vinh. Sau này đám đệ tử cốt cán này trưởng thành thì chúng sẽ tự thu nhận đệ tử. Một tháng này tìm được sáu mươi lăm đứa, ta đã rất hài lòng.” Từ Phàm nói, hắn còn nghĩ có thể không chọn nổi năm mươi đứa, không ngờ lại có nhiều đứa trẻ vượt qua khảo hạch như này.
Suy cho cùng độ khó bài kiểm tra của hắn không phải bình thường.
Trên thuyền kiếm, Vương Hướng Trì thấy hai người Từ Phàm đứng trong đạo trường, bèn thay đổi hướng đi, bay về phía đạo trường.
Hai người Vương Hướng Trì và Lý Tinh Từ nhìn lên toà kiến trúc tông môn mông lung Tiên khí, xa hoa tráng lệ trên chủ phong, hai mắt rực sáng, cảnh tượng này đã rất giống môn phái, thánh địa tiên gia trong trí tưởng tượng của họ.
Bọn trẻ trên thuyền kiếm cũng ngắm nơi tựa như tiên cảnh này, nghĩ đến chuyện sau này mình sẽ tu tiên ở đây, chúng bắt đầu hưng phấn líu ríu với nhau.
“Oa, đây chính là nơi tiên nhân sống.”
“Tiểu Thuý, đợi đến khi ta trở thành tiên nhân, ta sẽ trở về cưới ngươi.”
“Cha mẹ, sau này con trai hai người sẽ là tiên nhân.”
“Ta muốn tu tiên, ta muốn diệt sạch Yêu thú.”
Lý Tinh Từ nhìn đám trẻ đang ríu rít với nhau mà nở nụ cười. Bọn nhóc này, nhỏ nhất là sáu tuổi, lớn nhất là mười bốn tuổi, đều là trẻ con sống ở ven hồ.
Đây là thành quả do hắn chạy một lượt hơn nghìn ngôi làng và thị trấn. Hắn tin chắc rằng những đứa nhỏ vượt qua được khảo nghiệm của sẽ đạt được nhiều thành tựu tương đối lớn ở tương lai.
Thuyền kiếm dài hơn năm mươi mét, từ từ đáp xuống đạo trường lộ thiên trên đỉnh núi.
“Sư phụ, tổng cộng thu nhận được sáu mươi lăm đệ tử đạt chuẩn, ba mươi sáu bé trai, hai mươi sáu bé gái, trong đó song linh căn có hai đứa, tam linh căn là hai mươi mốt đứa, tứ linh căn là ba mươi sáu đứa, ngũ linh căn có sáu đứa.” Lý Tinh Từ báo cáo.
“Vất vả rồi, giao đám trẻ này cho Tiểu Tịch đi, nghỉ ngơi mấy ngày rồi các ngươi hẵng tuyển nốt ba mươi lăm người còn lại.”
“Như vậy môn phái của chúng ta cơ bản đã thành lập xong.”
Nhân lúc còn sai bảo điều động được đồ nhi thì cứ sai khiến đi, bằng không qua mấy chục năm nữa, lại phải sai tới đồ tử đồ tôn.
“Tuân lệnh.”
Sau khi gặp mặt Từ Đại trưởng lão của bổn môn, sáu mươi lăm đứa bé bị Vương Hướng Trì đưa đến chủ phong, nơi được dựng lên để dành riêng cho cho đệ tử ngoại môn.
Về phần chức chưởng môn, Từ Phàm giao nó cho Từ Nguyệt Tiên, người thông minh nhất trong số bốn đệ tử. Không có cách nào khác, lão Đại ngây ngô, lão Tam tẻ nhạt chỉ chuyên tâm với kiếm đạo, lão Tứ thích đắm chìm trong thế giới của bản thân.
Chỉ có Từ Nguyệt Tiên vẫn tương đối bình thường, ngoại trừ việc hơi bị cẩn thận, tính toán chi li tỉ mỉ một chút thì không còn tật xấu nào quá lớn.
Sau khi nhận lệnh, Vương Hướng Trì và Lý Tinh Từ không chịu nghỉ ngơi mà lại lên đường tới trấn nhỏ bên hồ, bởi vì hiện tại bọn họ chỉ có thể thu nhận đệ tử trong khu vực thuộc quyền quản lý của môn phái mình.
.
“Quả là những đệ tử tốt, rất siêng năng.” Từ Phàm vui vẻ trong lòng.
“Có cái rắm, ám hiệu của ngươi rõ ràng như thế, chỉ đứa ngốc mới nghe không hiểu.” Vương Vũ Luân khinh thường.
“Ha ha.”
Đáy cự hồ mười vạn dặm, Từ Nguyệt Tiên đang ngồi bên trong một Bảo khí dưới nước, thăm dò tài nguyên linh khoáng ở đây.
“Sư phụ làm pháp bảo nào cũng có điểm đặc biệt, dưới đáy hồ sâu mấy vạn mét thế này, tu sĩ bình thường rất khó đi xuống.” Từ Nguyệt Tiên tự nhủ.
Đây đã là ngày thứ ba mươi trong chuyến thăm dò dưới nước của nàng, tức là đúng một tháng. Trong một tháng qua nàng cũng đã di chuyển mấy lần ở những vùng nước xung quanh cự đảo. Dưới hồ, ngoại trừ một vài dị bảo không quan trọng vẫn chưa thành hình thì chỉ có Linh Thiết Khoáng, hơn nữa còn cực dễ khai thác, song điều kiện tiên quyết là phải lặn xuống đáy hồ sâu mấy vạn thước này.
Mặc dù mọi thứ ở đây đều không khác mô tả lắm nhưng Từ Nguyệt Tiên vẫn chưa từ bỏ ý định, là một người chuyên môn đi săn bảo vật, nàng có phán đoán của riêng mình, cảm thấy chỗ này chắc chắn là nơi không bình thường.
Trước khi đến, nàng đã lấy được bản ghi chép về khu vực này từ chỗ Hội Trưởng lão. Vào sáu vạn năm trước, một cuộc xâm lược quy mô nhỏ của Yêu tộc đã xảy ra ở nơi đây, nhưng bị đập tan rất nhanh, nguyên nhân được ghi lại trên châu ký là do sự hỗn loạn không gian đã đưa đám Yêu tộc đến.
Và nơi đầu tiên mà lũ Yêu tộc xuất hiện chính là cự hồ mười vạn dặm, cho nên nàng đoán khu vực này chắc chắn phải có điểm yếu không gian. Mà xung quanh điểm yếu không gian nhất định sẽ có dị chủng mang thuộc tính không gian hoặc phù văn tự nhiên.
Đây chính là mục tiêu của nàng, nàng dám đặt cược vinh quang của người tầm bảo, chắc chắn nơi này có bảo vật mang thuộc tính không gian, nhưng nàng thật sự không có cách nào.
Đang miên man suy nghĩ, Từ Nguyệt Tiên bỗng tự vỗ trán mình.
“Sao ta không xin sư phụ luyện chế một pháp bảo chuyên dụng để tìm kiếm thuộc tính không gian nhỉ, như thế tốt hơn nhiều so với việc tự mò mẫm.”
Vậy nên Từ Nguyệt Tiên thay đổi hình dạng tàu ngầm của tạo giá Bảo khí, vọt lên mặt hồ.
“Ý tưởng của ngươi không tệ, lần này ta sẽ cho ngươi một bộ Bảo khí dò tìm dị bảo mọi thuộc tính.” Từ Phàm quay sang nói với Từ Nguyệt Tiên.
“Tạ ơn sư phụ.” Từ Nguyệt Tiên cười đáp. Dưới những tình huống bình thường, nàng thường có cảm giác sư phụ đối xử với mình như một người bạn. Thường thì sư phụ chỉ trưng ra vẻ bề trên khi thuyết giảng, thường ngày giống như bạn bè hoặc trưởng bối mình thân thiết.
“Ngày mai tới đây lấy đồ là được, còn nữa, ta báo với ngươi một chuyện, về sau ngươi sẽ là chưởng môn sáu mươi lăm của chúng ta.”
“Đợi đến khi tập hợp đủ một trăm đệ tử thì ngươi sẽ nhậm chức luôn.” Từ Phàm làm như đang nói một chuyện rất bình thường, về phần tên môn phái, là do hắn mới vừa nghĩ ra.
Ẩn Linh môn, rất phù hợp với khí chất khiêm tốn của chính mình.
“Sao lại là ta.” Từ Nguyệt Tiên sửng sốt.
“Ngươi thấy đại ca ngươi làm được không?” Từ Phàm hỏi.
Từ Nguyệt Tiên chưa nghĩ đã lắc đầu, đại ca giỏi chiến đấu nhưng về phương diện khác thì cứ an ổn học thần thông là được rồi.
“Vương sư đệ và Lý sư đệ của ngươi được không?”
Từ Nguyệt Tiên lại lắc đầu.
“Vương sư thúc cũng không.” Từ Nguyệt Tiên bỗng nghĩ tới.
“Để tránh những rắc rối không đáng có, cứ tính thế đi.”
“Vậy được.” Từ Nguyệt Tiên không hỏi sư phụ sao chẳng chịu làm mà chỉ nói nhảm, vì nàng biết hỏi cũng vô ích.
Tiếp đó, Từ Nguyệt Tiên thuật lai tình hình dưới đáy hồ và vùng nước xoay quanh đó cho Từ Phàm nghe, rồi lại bắt đầu sự nghiệp tầm bả của mình, ở tông môn cũng nhàn rỗi lắm.
Trên bãi cát ven cự đảo, hay bây giờ nên gọi là Ẩn Linh đảo.
Từ Phàm đang luyện chế một Bảo khí tên là máy tầm bảo chu thiên. Kia là phù văn trên tấm sắt Bảo khí. Từ Phàm đã sửa đổi và gia cố khả năng luyện chế, với Từ Phàm, bây giờ luyện chế thứ Bảo khí này chỉ là một chuyện dễ như trở bàn tay.
Hắn vừa luyện chế pháp khí vừa nghĩ xem nên xử lý Linh Thiết Khoáng dưới đáy hồ như thế nào.
Nếu lập môn phái thì không được ăn không ngồi rồi Mặc dù trong nhiều năm qua Từ Phàm đã tích cóp được không ít tài sản nhưng so với những tông môn có lịch sử trăm năm thì của cải nhà hắn chỉ như con bò rụng lông cây me rụng lá.
Mấy năm nay, Từ Phàm lấy một nửa vốn liếng đổi thành cát thời không, đủ cho hắn lên Kim Đan kỳ. Nhưng sau khi Kim Đan kỳ, phòng thời gian không chịu nổi sự tiêu hao của Từ Phàm nữa.
“Cùng là Linh Thiết Khoáng thì sao, linh khoáng đứng đầu Tu Tiên giới, vẫn có thể chơi đến ra hoa.”
“Còn về chuyện khó khai thác Linh Thiết Khoáng nằm dưới đáy hồ thì cũng chẳng phải chuyện to tát.”