Chương 106: Bàng Phúc
Chương 106: Bàng Phúc
Một ngày sau, Từ Nguyệt Tiên lấy máy tầm bảo chu thiên từ chỗ Từ Phàm.
“Đây là linh thạch, đây là ngọc giản chứa danh sách đồ cần mua, ngươi đưa vợ ngươi ra ngoài một chuyến, vừa đi chơi vừa mua sắm.” Từ Phàm nói với Vương Vũ Luân.
Ngày hôm qua tiếp tế Vương Vũ Luân một đợt, đưa áo giáp linh lực cho Vương Vũ Luân khi hắn tiến vào Nguyên Anh Hậu Kỳ. Đã đến lúc hắn phải ra ngoài kiếm một ít bảo vật, tốt nhất là Linh Tâm Khoáng, vì sau này Từ Phàm còn muốn luyện chí hai Tâm Rối, chỗ Linh Tâm Khoáng trong tay hắn cũng vừa hay hết.
Sau này còn rất nhiều công trình lớn cần dùng đến thứ này, tốt nhất là thêm cả một chút Hồn Thiết.
Vương Vũ Luân cầm nhẫn không gian, xem xét một hồi, cái tên này được lắm, hắn chưa từng thấy nhiều linh thạch như vậy.
“Một trăm triệu linh thạch, ngươi không sợ ta dẫn cả nhà đi trốn hả.” Vương Vũ Luân cười nói.
“Bớt nói nhảm, giá trị của những thứ ngươi cho ta phải đến cả tỷ linh thạch.”
“Chỉ là chút linh thạch này, ngươi muốn thì bảo, không nói đừng làm huynh đệ nữa.” Từ Phàm cười ha hả, hắn muốn Vương Vũ Luân nhận linh thạch, như vậy chẳng phải có thể nhận được một khoản luôn sao?
“Chẳng thú vị chút nào, ta đi mua đây, tiện thể đưa phu nhân đến với thế giới hai người.” Dứt lời, Vương Vũ Luân định xuất phát ngay.
“Lúc ra ngoài, hãy đeo thứ này.” Từ Phàm ném sang hai chiếc mặt nạ.
“Đây là Bảo khí bí mật dùng để thay đổi tướng mạo và khí tức linh hồn, còn nữa, sau này khi Ẩn Linh môn chúng ta ra ngoài thì đều phải đeo thứ này.”
Vương Vũ Luân nhìn Từ Phàm với vẻ nghi ngờ, nơi này làm gì có kẻ thù, sao phải làm như vậy.
“Nếu đã lấy tên Ẩn Linh môn thì chữ ẩn chính là điểm mấu chốt, sau này môn phái chúng ta sẽ môn phái lánh đời.”
“Bình thường không thể để đệ tử nhắc tới chuyện của bồn môn khi chúng ra ngoài rèn luyện.” Từ Phàm giải thích.
Vương Vũ Luân gật đầu đáp: “Giống phong cách của ngươi, được thôi, như thế cũng tốt.”
Dứt lời, Vương Vũ Luân bay về phía chủ phong, bắt tay chuẩn bị xuất môn mua sắm.
Lúc này ở bên hồ chỉ còn lại một mình Từ Phàm.
“Trước hết hãy mở toàn bộ hệ thống phòng ngự của Ẩn Linh đảo, sau đó là hệ thống thám trắc của cự hồ mười vạn dặm. Cuối cùng chính là thành lập đại quân chiến đấu khai thác quặng dưới nước.
“Sau khi khai thác Linh Thiết Khoáng lên, khảo sát thị trường, chuẩn bị một Bảo khí dễ bàn rồi lập một dây chuyền sản xuất Bảo khí.
Từ Phàm tính lấy tính để, bỗng phát hiện linh thạch của mình không đủ chi.
Nhìn linh thạch trong nhẫn không gian, hắn thở một hơi dài, quả nhiên, linh thạch cũng giống tiền thôi, lúc nào cũng không đủ.
“Ta thật sự phải trở thành loại tục nhân bôn ba khắp nơi để kiếm linh thạch sao.”
“Nếu Bàng Phúc ở đây thì tốt, hắn vốn là tục nhân mà.”
…
Tại một toà Tiên thành nằm ở đầu mối giao thông thương nghiệp then chốt của Trung châu, có một cửa tiệm mới mở, ông chủ mập mạp bỗng hắt xì một hơi.
“Ta đã Trúc Cơ mà còn bị ốm được à?” Bàng Quái lấy làm lạ.
Đúng lúc ấy, một thanh niên mặt mũi thật thà chất phác bưng bình trà đến mặt tiền cửa tiệm, rót trà cho Bàng Phúc.
“Thạc Nhi, nếu trước kia con chịu bái lạy nhận Từ đại sư làm sư phụ thì tốt biết mấy, cứ đòi buôn bán nối nghiệp cha.”
“Ngươi nhìn bây giờ xem, cha ngươi vừa định triển khai một kế hoạch lớn ở Tượng châu thì bị Yêu tộc đột kích, tất cả những nỗ lực khi xưa của cha đổ bể cả rồi.”
“Kết quả chút linh thạch trong tay còn không đủ nổi bọt ở đất Trung châu sầm uất này.” Bàng Phúc lấy ra pháp khí truyền tin mà thương hội phát hành ở Tượng châu, nỗi đau âm thầm trào dâng.
Kể từ khi phòng tuyến cấm địa ở đó bị Từ Phàm điểm thấu, thương hội mà hắn thành lập quật khởi như thể bật hack. Trải qua mấy chục năm phấn đấu, một mạng lưới truyền tải thông tin vãi đại chưa từng có sắp được tạo lập, nhưng cuối cùng cuộc tập kích từ Yêu tộc đã phá nát mọi tưởng tượng của hắn.
Trong tay sót lại một ít linh thạch, sau khi truyền tống đến Trung châu thì chẳng còn bao nhiêu.
“Ta thấy hứng thú với việc kinh doanh nên muốn học tập theo cha.” Thanh niên nói, từ nhỏ hắn đã hiểu một đạo lý rằng trên đời này không có gì không giải quyết định bằng linh thạch, nếu có, vậy thì cần nhiều linh thạch hơn.
“Quan sát một thời gian ngắn, ta phát hiện thương trường Tượng châu khi trước chỉ là ao cá nhỏ.”
“Còn đại lục trung tâm này là biển Vô Tận.”
“Ở nơi đây, ta không có lòng tin dìu dắt ngươi tạo dựng lại vinh quang ở Tượng châu.” Bàng Phúc thở dài.
“Hoạt động thương mại ở đây đã thành hệ thống chuẩn hoá, nếu muốn vạch ra một không gian thì chỉ có thể tiêu diệt thị trường của kẻ khác.”
Lúc này, một đôi đạo lữ đi ngang qua tiệm, Bàng Phúc vô tình liếc mắt nhìn họ một cái, chợt giật mình, phóng về phía cặp đôi kia.
Vợ chồng Vương Vũ Luân đã đeo mặt nạ nhìn tên mập trước mặt, cảm khái rằng: “Bàng sư đệ, lâu rồi không gặp, ngươi nhận ra ta kiểu gì thế?”
“Rốt cuộc cũng gặp người quen, tha hương gặp bạn cũ.” Bàng Phúc kích động nói, hắn kích động không phải vì vợ chồng Vương Vũ Luân, mà là bởi có thể tìm ra manh nối của Từ Phàm từ bọn họ.
“Ta nhận ra Vạn Y cầu trên người Vương sư huynh và Mộ Dung sư tỷ.” Bàng Phúc cười đáp.
Ở một gian riêng trong tửu điếm chuyên dùng để đón tiếp Tu Tiên Giả.
“Ta biết tin tức của Từ đại ca, nhưng ngươi muốn gặp thì phải có sự đồng ý từ hắn, ngươi cũng biết tính hắn mà.” Vương Vũ Luân nói. Đã du ngoạn bên ngoài một tháng, không ngờ trước khi trở về lại có thể chạm mặt người quen cũ.
Làm huynh đệ của Từ Phàm, đương nhiên hắn biết đối tác quan trọng của đối phương.
“Điều này ta biết, vậy thì làm phiền Vương sư huynh báo tin.” Bàng Phúc gật đầu, hồi còn ở Thiên Khuyết môn, hắn đã từng dẫn theo người ngoài tìm gặp Từ Phàm vì đối phương là Luyện Khí sư.
Khi ấy, bởi vì sự việc đó mà Từ Phàm suýt đoạn tuyệt quan hệ với Bàng Phúc, từ đó về sau hắn luôn nhớ kĩ chuyện này.
“Được, đến lúc ấy ta sẽ liên lạc với ngươi bằng thứ này.” Vương Vũ Luân vừa nói vừa giơ Bảo khí truyền tin số hai trong tay, trên Ẩn Linh đảo tín hiệu của thứ này rất yếu nhưng vẫn có thể trao đổi tin.
“Cha, trên đây có việc kinh doanh quan trọng ạ?”Con trai Bàng Phúc hỏi.
“Không, trên đó có cơ hội để chúng ta quật khởi một lần nữa.”
Bàng Phúc tin rằng sau khi gặp mặt và hợp tác với Từ Phàm, mình có thể vùng dậy một lần nữa.
Từ Phàm đang dạy đám trẻ con biết chữ, nhận được tin Bàng Phúc muốn gặp, khấp khởi vui mừng.
Từ Phàm gọi Lý Linh Từ qua ngay, sai đối phương kế thừa sự nghiệp giáo dục vĩ đại của hắn.
Bên trong đạo trường, Từ Phàm bắt gặp vợ chồng Vương Vũ Luân mới trở về.
Sau khi đi chơi một chuyến, tình cảm của hai người tốt lên trông thấy.
“Trên đường xảy ra sự cố nào không?” Từ Phàm hỏi, hắn chỉ sợ danh sách mua đồ dài ngoằng kia khiến kẻ khác nhắm vào bọn họ.”
“Có kẻ đang để mắt bọn ta, nhưng từ khi mua đồ, ta và Thiến Nhi chưa từng rời khỏi Tiên thành.”
“Mua xong là truyền tống thẳng tới Lâm Sâm Tiên thành nhà chúng ta, ngươi biết đấy, trung tâm truyền tống Tiên thành không dám tiết lộ địa chỉ.”
“Thế nên bọn ta đã trở về an toàn.” Vương Vũ Luân hết sức khôn ngoan, nói.
“Phải rồi, ngươi có gặp Bàng Phúc không.”
Từ Phàm đang định đáp đương nhiên có chứ, nhưng chợt phát hiện hài âm hơi sai sai, nên nói: “Gửi địa chỉ của chúng ta cho hắn, bảo môn phái của ta có chức bộ trưởng bộ phận ngoại thương.”