Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 107 - Chương 107: Bồ Đào

Chương 107: Bồ Đào Chương 107: Bồ Đào

“Đúng rồi, đây là quà, coi như đáp lễ vì ngươi cho ta và Thiến Nhi xuất môn.

 

Vương Vũ Luân đưa cho Từ Phàm một viên tuyệt linh thạch trong suốt, bên trong chứa đựng một chiếc nhẫn không gian.

 

“Đây là thứ ta thấy ở thương hội, bọn họ gọi nó là hộp mù, chiếc nhẫn không gian trong đây được “thịt” từ trên người những tu tiên giả bị truy nã.

 

“Chúng được niêm phong bằng tuyệt linh thạch, mở ra cái gì thì lấy cái đó, ta thấy rất thú vị nên mua ngay cho ngươi một cái.”

 

“Nếu ở trong không có thứ tốt cũng đừng trách ta.”

 

Nói xong, Vương Vũ Luân dẫn thê tử rời đi.

 

“Không hổ là thuộc tính BUG, kinh khủng như thế đấy.”

 

“Cũng may ngày ấy mình lúc nào cũng dẫn theo huynh đệ tốt, bằng không sau này làm gì có chuyện được hoàn lại lợi ích gấp trăm lần như thế này.”

 

Từ Phàm chưa từng nghi ngờ trong nhẫn không gian không có đồ tốt, thứ được thể chất hoàn lợi ích gấp trăm lần tìm ra chắn chắn phải là đồ ngon.

 

Linh hoả bùng lên bắt đầu luyện hoá tuyệt linh thạch bao phủ nhẫn không gian.

 

Từ Phàm cũng thấy hồi hộp trước sự tan chảy của tuyệt linh thạch.

Ngay khi tuyệt linh thạch tiêu tan, Từ Phàm vội cầm nhẫn không gian, tinh thần lực nhìn xuyên qua nó.

 

“Mẹ kiếp!!!”

 

Trong nhẫn không gian, Từ Phàm mới nhìn thoáng qua đã thấy khối Linh Tâm Khoáng to như một ngọn núi nhỏ, bên trong chất đầy linh khoáng hiếm của Tu Tiên giới, thậm chí có hẳn 5 cân cát thời không.

 

Từ Phàm không tính nổi giá trị của chỗ linh khoáng trong không gian, bởi nó thực sự quá nhiều.

 

Chỉ một chiếc nhẫn không gian có dung lượng lớn thế này đã đáng giá một triệu linh thạch.

 

Từ Phàm lấy ra một khối Linh Hồn Tinh Thạch, nuốt nước miếng một phát, tôn giả Đại Thừa thấy thứ này có lẽ cũng phải đỏ mắt, trong nhẫn không gian lại có những 3 khối.

 

Lúc này, ở nơi xa cuối chân trời, Diệp Tiêu Dao bỗng cảm thấy xót ruột, có cảm giác mình đã đánh mất một thứ cực kì quan trọng, như thể nếm được mùi vị của vận mệnh.

 

Linh Hồn Tinh Thạch là thứ quan trọng nhất khi luyện chế thần thông phân thân thứ hai, bởi vì nó có thể tạo ra linh hồn thứ hai của phân thân.

 

Điểm mấu chốt chính là nếu bản thể tử vong thì chân linh được phong ấn trong linh hồn tinh thạch sẽ ngay lập tức thoát ra để chiếm lấy phân thân và tái sinh.

 

Lúc này, Từ Phàm đang chỉnh sửa kế hoạch của hắn.

 

“Có bảo bối này rồi, kế hoạch trước kia nhỏ nhặt quá, lần này ta muốn luyện chế một Đạo khí có cấp bậc đúng chuẩn trung tâm kiểm soát.” Từ Phàm nói trong cơn cuồng nhiệt.

 



 

Bàng Phúc ngồi trong cửa tiệm, nhìn pháp khí truyền tin trên tay mà ngẩn người. Đã qua ba ngày rồi, tại sao vẫn chưa thấy hồi âm.

 

Từ đại sư không muốn gặp ta, không đúng, dựa theo cái vẻ không thích buôn bán ấy, chẳng lẽ không muốn có người giúp hắn kiếm cả đống linh thach hay sao.

 

Hay là từ đại sư có sự lựa chọn khác tốt hơn ta?

 

Càng chờ đợi lâu mà không thấy tin đến, trong đầu Bàng Phúc càng nghĩ ngợi vẩn vơ, hơn nữa còn bắt đầu tưởng tượng ra khung cảnh mình gặp Từ Phàm, lại hình thành quan hệ hợp tác một lần nữa.

 

Thanh niên nhìn cha mình trở nên khùng khùng điên điên, cảm thấy hơi bất lực, đây không phải là thứ người có thể ngóng đợi.

 

Đúng lúc này, chợt nghe một tiếng “tít”, đó là âm báo nhận được tin nhắn đến của máy truyền tin.

 

Bàng Phúc hơi giật mình.

 

“Thiên Lam châu, Lâm Sâm Tiên thành, cự hồ mười vạn dặm, đảo lớn nhất!” Bàng Phúc đọc địa chỉ một cách kích động.

 

“Thạc Nhi, gọi đại nương, nhị nương, tam nương, tứ nương đi, toàn thể nhà ta lên đường đến Lâm Sâm thành!

 

“Vâng!”

 

Lúc này, Từ Phàm gác lại mọi chuyện, bắt đầu tĩnh tâm dưỡng thần, bởi vi hắn muốn luyện chế pháp bảo quan trọng nhất từ khi hắn tu tiên đến nay, một thứ pháp bảo sau này có thể thay mình luyện chế pháp bảo, chế luyện con rối, lưu trữ dữ liệu, phân tích trí năng.

 

“Nếu hệ thống của ta không góp sức thì ta tự làm một hệ thống khác, tên cũng đặt rồi, gọi là hệ thống xây dựng cuồng ma.”

 

 “Chỉ cần thu thập đủ tài nguyên là có thể làm ra thứ mình muốn.”

 

Đột nhiên, Từ Phàm nhớ tới game Red Alert mà hồi nhỏ từng chơi, cũng là trò chế tạo đồ bằng việc khai thác quặng.

 

Hiện tại, tinh khí thần của Từ Phàm đã đạt tới đỉnh phong, hắn lấy ra linh khoáng đã tinh luyện, bắt tay luyện chế.

 

“Linh Hồn Tinh Thạch, Linh Tâm Khoáng, Nguyệt Thần Thạch, Vạn Tinh Viên Thiết, Bách Đạo Linh Tâm…”

 

Trong số này, dù nhặt đại ra món nào cũng là linh khoáng quý giá đến mức có thể dẫn đến hoạ sát thân, cứ thế bị Từ Phàm lấy ra, bày bên cạnh mình để chuẩn bị luyện chế.

 

Chẳng biết vì sao, Từ Phàm cảm thấy hôm nay trạng thái của mình cực tốt, toàn bộ linh khoáng đều được dung hợp tới tình trạng tối ưu, nhất là khi in phù văn, có thể sắp xếp trận pháp phù văn và khắc hoạ phù văn đến mức hoàn hảo nhất.

 

Hiện giờ, Từ Phàm tiến vào một thứ trạng thái kì diệu, mỗi bước luyện chế pháp bảo đạt đến độ cân bằng hoàn mỹ.

 

Chẳng qua hắn không biết rằng trên bầu trời Ẩn Linh đảo, một tầng mây sét đang từ từ hội tụ, giữa mây sét ẩn chứa năng lượng khủng khiếp dường như đang chờ đợi điều gì đó, chỉ cần cơ hội tới, nó sẽ giáng xuống ngay lập tức.

 

Lúc này, cùng với nét khắc phù văn càng lúc càng sâu sắc, trạng thái kỳ diệu nọ càng huyền ảo hơn, sức mạnh ẩn chứa trong mây sét cũng kinh khủng hơn nữa.

 

Phù văn cuối cùng sắp được khắc hoạ xong, chỉ thiếu một nét chốt hạ, tay Từ Phàm bỗng hơi run rẩy, nét vẽ cũng bị chệch đi đôi chút.

 

Thế rồi chỉ trong chớp mắt, Từ Phàm thoát khỏi trạng thái ảo diệu kia, tựa như giữa lúc thoải mái nhất đột nhiên có người cầm kim châm vào người mình.

 

Lúc này, pháp bảo linh quang trước mặt Từ Phàm tự huỷ, dường như đang sống.

 

Còn mây sét trên trời bỗng có cảm giác rất khó chịu, thấy nhiều thứ rõ ràng đã đặt ở miệng nhưng không nói ra được.

 

Đi cũng không được, ở cũng không xong. Cuối cùng trên trời dội xuống một tiếng nổ lớn, mây sét tự bạo, nhưng năng lượng tự bạo bị hạn chế bằng một thứ quy định nào đó, cuối cùng bị ngưng tụ thành một quả lôi thạch rơi xuống Ẩn Linh đảo.

 

Từ Phàm nhìn lên không trung, nói: “May mà luyện chế xong rồi, xem ra sau này khi luyện chế pháp bảo phải thêm một kết giới cách âm.”

 

Nói xong, Từ Phàm quay đầu nhìn pháp bảo mới luyện chế hoàn tất, đó là một khối lập phương màu tím.

 

“Chủ nhân, xin hỏi hiện tại ngài có chỉ thị gì không?”

 

Một tiếng nói điện tử vang lên. Lúc đầu hắn vốn muốn biến thành giọng của em gái ngọt ngào, nhưng nghĩ đến chuyện bản sao linh hồn và ký ức của mình đều chứa trong đây nên hắn đã từ bỏ ý định này.

 

Khi sao chép linh hồn và ký ức của chính mình, Từ Phàm đã vứt bỏ toàn bộ tình cảm của bản sao linh hồn, chỉ giữ lại phần lý trí.

 

Sau khi xe quá nhiều phim, truyện thuộc dạng trí tuệ nhân tạo nổi dậy thì trong tiềm thức Từ Phàm đã có sự đề phòng.”

 

“Thăng cấp đại quân con rối, luyện chế con rối đào quặng dưới nước và con rối chiến đấu dưới nước.”

 

“Dây chuyền sản xuất tinh luyện Linh Thiết Khoáng.”

 

“Còn nữa, khai phá cải tạo toàn Ẩn Linh đảo.”

 

Từ Phàm vẫn muốn nói tiếp, song lại bị khối lập phương màu tím cắt lời.

 

“Với lượng tài nguyên vốn có hiện nay của chủ nhân, nếu không rót vào thêm linh thạch thì trước mắt chỉ có thể duy trì một vài hạng mục mà ngài nêu ra.”

 

“Khụ, vậy cũng tốt, trước mắt cứ tiếp tục mấy hạng mục này đi.”

 

Từ Phàm lấy ra mấy chiếc nhẫn không gian, đặt chúng vào trong cơ thể khối lập phương.

 

“Phải rồi, còn chưa đặt tên cho ngươi mà.”

 

“Toàn thân ngươi là màu tím, vậy sau này gọi là Bồ Đào nhé.”
Bình Luận (0)
Comment