Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 1038 - Chương 1038: Sư Phụ Đừng Hoảng Sợ

Chương 1038: Sư phụ đừng hoảng sợ Chương 1038: Sư phụ đừng hoảng sợ

Bữa ăn này của bốn sư đồ bọn họ ăn trong nơm nớp lo sợ.

Đặc biệt là đại ca tốt của Từ Phàm là người sợ hãi nhất.

Hắn biết Tiên Thiên chí bảo Thời Quang Điện trên người mình tuyệt đối có thể khiến cho cấp bậc Tiên Đế chú ý.

Một món Tiên Thiên chí bảo cũng đáng để Tiên Đế ra tay.

Sau khi ăn cơm xong, đại ca tốt với Từ Phàm hàn huyên một chút, rồi dẫn theo ba đồ đệ nhanh chóng rời khỏi Ẩn Linh môn.

“Lúc ăn cơm, cảm giác đại ca tốt không còn vui vẻ như trước nữa.” Từ Phàm hơi nghi ngờ nói.

Đúng lúc này, huynh đệ tốt Vương Vũ Luân đi tới tiểu viện của Từ Phàm.

“Vừa rồi thê muội của ta luôn nói với ta, trên người đại ca tốt của ngươi có bảo bối, hỏi ta có muốn hay không.”

“Hỏi mấy lần ta đều từ chối, sau đó ta thấy nàng hơi tức giận, có lẽ khoảng thời gian này sẽ không để ý tới ta.” Vương Vũ Luân nhỏ giọng nói.

Từ Phàm nghe xong lời này thì ngây ra, hắn cảm giác đã tìm được nguyên nhân tại sao đại ca tốt không vui.

“Ngươi nói nếu ngươi không muốn, có khi nào thê muội đó của ngươi tự có chủ ý hay không?” Bỗng nhiên Từ Phàm hỏi.

“Không, ta hiểu thê muội của ta, cũng là một người tương đối chính trực.” Vương Vũ Luân có chút không xác định nói.

“Hy vọng là vậy!” Từ Phàm thở dài, nói một tiếng.

Mà lúc này, trong lòng bốn sư đồ đã rời khỏi Ẩn Linh môn đang đánh trống, rất căng thẳng.

Bởi vì họ cảm nhận được một đôi mắt trên bầu trời đang nhìn chằm chằm vào họ, giống như quan sát, lại như đang suy nghĩ.

“Sư phụ, bình tĩnh, đừng để lộ sơ hở, tốt nhất là nên biểu hiện ra dáng vẻ rất chính trực.” Lúc này trên người lão đại Thư Linh thánh giả tản ra một thân chính khí nói.

“Đúng, sư phụ đừng hoảng hốt, chúng ta đều là người đã cống hiến cho Nhân tộc Tiên giới.”

“Nếu thật sự muốn lấy Thời Quang Điện của sư phụ, thì phải thừa nhận nhân quả.” Lão nhị Thất Bảo thánh giả nói.

Lúc bốn sư đồ họ lo lắng, thì đôi mắt luôn nhìn chằm vào bọn họ ở trên bầu trời biến mất hoàn toàn.

Sau khi cảm giác đó biến mất, bốn sư đồ họ lập tức thở phào nhẹ nhõm.

“Lão đệ không hổ là lão đệ, nhân quả trên người quả nhiên sâu, nhân vật cấp bậc Tiên Đế mà cũng quen được.” Ông lão tóc trắng vuốt vuốt lồng ngực khẩn trương nói.

Hắn được Tiên Thiên chí bảo Thời Quang Điện nhận chủ, gặp phải Chuẩn Thánh, dù là hơi lợi hại hắn cũng không sợ.

Bởi vì có Thời Quang Điện, Chuẩn Thánh sẽ không cách nào bóp được hắn, chứ đừng nói đến việc cướp của hắn.

Nhưng Tiên Đế thì khác, Tiên Đế mà mười mấy Tiên giới mới có được một người đã đứng ở đỉnh cao ba ngàn giới.

Chỉ cần Tiên Đế muốn, thì rất có thể không giữ được Thời Quang Điện trên người hắn.

“Vi sư quyết định sau này không nhận đồ đệ, chuyên tâm tu luyện, tranh thủ tu luyện tới cảnh giới Đại La, như vậy mới có thể phòng ngừa tồn tại cấp bậc Tiên Đế.” Ông lão tóc trắng suy nghĩ một lúc rồi nói.

Hắn cảm thấy còn ở bên cạnh huynh đệ tốt, thì sau này sẽ tiếp xúc với càng nhiều nhân vật cao cấp, trong đó tất nhiên sẽ có kẻ thù.

Chỉ cần có chút liên quan, rất có thể sẽ làm hỏng cục diện tốt mà hắn đã bày ra mấy năm nay.

“Sư phụ, sớm khuyên ngươi phải tu luyện thật tốt, lúc trước ngươi lại không nghe.”

“Còn nói Chân Tiên dẫn theo mấy Đại La bọn ta thì trên mặt có ánh sáng.”

“Hiện tại biết hối hận rồi đúng không.” Lão tam Huyền Âm thánh giả nói.

“Đừng chỉ trêu chọc sư phụ, sư phụ muốn tu luyện, chúng ta ít nhất phải bổ sung toàn bộ sự thiếu hụt trước kia của sư phụ, nếu không muốn tu luyện đến Kim Tiên cũng không được, chứ đừng nói đến Đại La.” Lão đại Thư Linh Thánh Hiả nói.

“Muốn bổ sung toàn bộ thiếu hụt trước kia của sư phụ, nói thì dễ, chỉ riêng Luyện Đan Thần sư đỉnh cấp nhất Tiên giới, chúng ta đều tìm không thấy.” Lão nhị Thất Bảo thánh giả đau đầu nói.

“Mấy năm nay, ta vẫn luôn thu thập đủ loại thần dược bổ sung thiếu hụt cho sư phụ, nên phương diện này sẽ không thiếu.”

“Trước mắt chính là thiếu một Luyện Đan Thần sư luyện thần đan thiếu hụt cho sư phụ.” Lão tam Huyền Âm thánh giả có chút đắc ý nói.

“Lát nữa ta đi xung quanh Tiên giới tìm xem, xem có Luyện Đan Thần sư nhàn rỗi hay không." Lão đại Thư Linh thánh giả hơi đau đầu nói.

Phía sau mỗi một Luyện Đan Thần sư đều có một thế lực tông môn khổng lồ, muốn mời bọn họ giúp đỡ.

Bắt buộc phải dựa theo quy củ.

Lúc này, Từ Phàm gặp được đồ tôn tốt đã lâu không gặp ở trong tiểu viện của mình.

“Bái kiến sư tổ!” Hàn Phi Vũ cung kính nói, hắn nghe nói sư tổ xuất quan, lập tức tranh thủ trở lại tông môn để thăm.

“Mau đứng lên đi, nghe nói gần đây ngươi đã giúp rất nhiều sư huynh đệ, không tồi.” Từ Phàm cười ha hả nói.

Người trước mắt ít nhất chống đỡ được sáu mươi phần trăm tiên ngọc học viện mở lớp cho những đệ tử tiền kỳ, bốn mươi phần trăm còn lại thì do tông môn bỏ ra.

“Sư huynh đệ cần giúp đỡ, mà ta lại có, sao có thể nhẫn tâm không giúp chứ.” Hàn Phi Vũ nói.

“Lần này nghe ta xuất quan, ngươi vội vã trở về bái kiến ta, là có chuyện gì?” Từ Phàm hỏi.

“Sư tổ, ta phát hiện chí bảo trên người ta gặp phải bình cảnh, lúc cần hấp thu, trọng bảo mới có thể trưởng thành.” Hàn Phi Vũ nói xong lấy ra một khối tiên tinh.

“Hiện tại chí bảo của ta cao nhất chỉ có thể ngưng tụ đến mức độ này.”

“Liên quan đến Tiên thiên linh bảo, cấp bậc không đi lên nổi.”

“Cho nên lần này tới đây hy vọng để sư tổ nhìn một cái, ngoại trừ trọng bảo thời gian, còn có cách nào có thể khiến cho nó thăng cấp hay không.” Hàn Phi Vũ nói xong lập tức lấy ra hồ lô Bích Ngọc.

Từ Phàm nhìn hồ lô Bích Ngọc có lẽ là Huyền Hoàng chí bảo có chút ngây ra.

Sau đó vung tay lên, trực tiếp dẫn Hàn Phi Vũ với hồ lô Bích Ngọc đến một tiểu thế giới trong nguyên giới.

“Đừng lấy thứ này ra một cách tùy tiện, khiến người khác để ý thì phiền phức đó.” Từ Phàm nói.

“Thật ngại quá, sư tổ.” Hàn Phi Vũ gãi đầu xin lỗi nói.

“Trước đây không sao, nhưng bây giờ có chút thay đổi, phải chú ý một chút.” Từ Phàm nói xong nhận lấy hồ lô Bích Ngọc.

“Thứ này, muốn cho nó tiến hóa, ngoại trừ trọng bảo thời gian thì còn có một cách, chính là trích xuất một loại bảo khí từ những pháp bảo kia, rót vào trong hồ lô Bích Ngọc này thì có thể thăng cấp.”

“Cuối cùng có một cách tự nhiên nhất, đó là chờ đợi, có lẽ là hàng vạn năm hoặc là hàng trăm triệu năm, dù sao chỉ cần thời gian đủ lâu, thì nhất định có thể thăng cấp.” Từ Phàm nói xong, dùng ngón tay nhẹ nhàng điểm vào hồ lô Bích Ngọc.

Hồ lô Bích Ngọc lóe sáng, một luồng kinh văn đại đạo xuất hiện trên bầu trời.

Hàn Phi Vũ tò mò nhìn luồng kinh văn đại đạo trên bầu trời.

Hồ lô Bích Ngọc này bên mình đã mấy ngàn năm, tại sao hắn luôn không phát hiện luồng kinh văn đại đạo này chứ.

Từ Phàm nhìn lấy kinh văn đại đạo trên bầu trời, sắc mặt cổ quái.

Sau đó lại hướng về phía đồ tôn tốt của mình.

“Trong kinh văn đại đạo này là một cách thăng cấp mới.” Từ Phàm nói.

“Cách thăng cấp mới gì, có khó không?” Hàn Phi Vũ vui mừng nói.

“Không tính là khó, chỉ là rất tốn thời gian.”

Một màn sáng xuất hiện trước mặt Hàn Phi Vũ, bên trên bày ra một trăm lẻ tám Tiên giới chủ yếu nhất của Nhân tộc.

“Thu thập những số mệnh Nhân tộc Tiên giới này, mỗi một Tiên giới ngươi cần gom đủ ngàn năm.”

“Đợi đến khi gom đủ số mệnh Nhân tộc của những Tiên giới này, thì món chí bảo của ngươi sẽ có thể thăng cấp.”
Bình Luận (0)
Comment