Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 1039 - Chương 1039: Ly Biệt

Chương 1039: Ly biệt Chương 1039: Ly biệt

"Đúng rồi, một khi ngươi đi đến Tiên giới Nhân tộc thu thập khí vận xong, thì sẽ không thể dừng lại, chỉ cần ngươi đi Tiên giới của ngoài một trăm linh tám Tiên giới này, thì sẽ bắt đầu lại từ đầu." Từ Phàm nhìn đồ tôn ngoan của mình nói.

Có những lúc vận mệnh chính là kì lạ như thế, con đường ngươi phải chạy, một mét cũng sẽ không thiếu.

Sư tổ để ngươi trải qua nửa đường trước một cách bình yên, nửa đường sau ngươi phải tự mình đi rồi.

Nghe được lời của Từ Phàm, trên mặt Hàn Phi Vũ lộ ra vẻ không nỡ.

Ta đang ở tông môn yên ổn, tại sao sắp xếp cho ta một nhiệm vụ thế này?

"Sư tổ, chuyện thu thập khí vận của một trăm linh tám giới Nhân tộc này, ta quyết định đợi sau khi Kim Tiên rồi đi." Hàn Phi Vũ nghĩ rồi nói.

Sau khi trở thành Kim Tiên, ít nhất ở Tiên giới bảo đảm chắc hơn một phần.

"Nhìn thấy bài kinh văn đại đạo này chưa?"

"Nếu như trong vòng mười năm ngươi không bắt đầu đi những Tiên giới kia thu thập, hồ lô Bích Ngọc này của ngươi ít nhất trong vòng trăm triệu năm không thể thăng cấp." Từ Phàm nói rồi trả lại hồ lô Bích Ngọc cho Hàn Phi Vũ.

Trong lòng không khỏi xúc động, không hổ là nhân vật lớn sau này đứng ở đỉnh cao Nhân tộc, đối với chính mình phải thật nghiêm khắc.

Kinh văn đại đạo kia, Từ Phàm có thể nhìn ra, đây là nhiệm vụ đặc biệt lập ra vì đồ tôn ngoan của hắn.

Rất có khả năng chính là nhiệm vụ mà đồ tôn ngoan của tương lai thiết kế riêng cho chính mình của bây giờ.

"Thời gian mười năm rất ngắn, nhanh chóng đi chuẩn bị đi." Từ Phàm nói rồi bên cạnh có thêm hai con rối Kim Tiên.

"Bồ Đào, chuyển giao quyền khống chế của hai con rối Kim Tiên này cho khí linh trên người Phi Vũ." Từ Phàm dặn dò.

"Tuân lệnh, chủ nhân."

Sau đó lại có một màn sáng xuất hiện phía trước Hàn Phi Vũ.

Trên đó sắp xếp theo thứ tự một trăm linh tám Tiên giới chủ đạo của Nhân tộc này.

"Ngươi cầm hai con rối Kim Tiên này, đi Tiên giới bên đó của ngươi, có mệnh hệ gì thì có cái bảo vệ."

"Lúc ngươi chuẩn bị đi Tiên giới khác, để khí linh và Bồ Đào của ngươi đồng bộ cùng kho dữ liệu."

"Ngoài ra chính là đi Tàng Kinh các, đồng bộ một phần Ngũ Hành Quyết phiên bản cao nhất mà ta chọn ra và Thần thông kiếm đạo, kiếm trận nữa, như vậy đủ cho ngươi tu luyện trong mười vạn tám nghìn năm sau." Từ Phàm nói đến đây thì ngừng lại một chút, hắn đang nghĩ còn có gì cần bổ sung không.

Hàn Phi Vũ ngồi bên Từ Phàm, nghe xong khoé mắt cũng đã đẫm lệ.

"Sư tổ, đồ tôn không nỡ xa sư tổ, sư phụ và cả những sư huynh đệ." Hàn Phi Vũ khoé mắt rưng rưng nói.

Lúc mới vào Tu Tiên giới, hắn đã lĩnh hội được sự tàn khốc, vô tình, lục đục với nhau, tính toán lẫn nhau, quy tắc kẻ mạnh là nhất của Tu Tiên giới.

Cho đến lúc hắn gặp được sư phụ Vương Hướng Trì ở trong học viện Thiên Kiếm kia, hơn nữa là sau khi gặp được sư tổ.

Như vậy cánh cửa lớn trong tim đã đóng băng lại khi hắn vừa vào Tu Tiên giới đã từ từ mở ra.

Vừa mới mở đã là vài nghìn năm, bây giờ lẽ nào phải vì một kiện Thiên Tiên chí bảo này, mà lại một lần nữa đóng băng cánh cửa lớn của trái tim, rời khỏi tông môn khiến hắn thấy ấm áp này.

Như vậy thực sự cần thiết sao?

"Sau này Ẩn Linh môn của chúng ta nhất định vạn cổ trường tồn, đệ tử trong tông môn cũng vậy."

"Mới mười vạn tám nghìn năm đã có thể thu hoạch một kiện Huyền Hoàng chí bảo, quá là có lời."

"Nhanh chóng dọn dẹp một chút, chuẩn bị rời khỏi tông môn giương cánh bay lượn đi." Từ Phàm vỗ vai đồ tôn ngoan, tiễn hắn đến Nguyên giới.

"Những ngày tháng tốt đẹp của đồ tôn đã kết thúc rồi, có cần phải nhắc nhở hắn một chút không." Từ Phàm sờ cằm nói.

Vừa nãy hắn lặng lẽ bốc cho đồ tôn ngoan một quẻ, quẻ tượng kia thảm đến mức đến hắn cũng không nhìn được.

Nhưng mà hắn biết đây chính là số mệnh của đồ tôn ngoan của mình, hắn cũng không có cách nào tốt lắm để hắn nghịch thiên cải mệnh.

Sau khi Hàn Phi Vũ trở về đến động phủ của mình, thì được Khí linh của bản thân nói cho biết, chỉ có thời gian một tháng để chuẩn bị xuất hành.

"Tại sao chỉ có thời gian một tháng?" Hàn Phi Vũ cảm thấy xuyên qua vài cái Tiên giới đến Tiên giới chủ đạo của Nhân tộc số một đáng lẽ rất nhanh.

"Chủ nhân, từ Thiên Quan Tiên giới đến Xích Hoàng Tiên giới cần phải làm tiên chu, cho nên vì để đảm bảo chắc chắn quy định thời gian trong Xích Hoàng Tiên giới, chủ nhân vẫn là nên xuất phát sớm thì tốt hơn." Khí linh trên người Hàn Phi Vũ nói, đây là tư liệu hắn có được sau khi đồng bộ kho dữ liệu với Bồ Đào.

Trên mặt Hàn Phi Vũ lộ ra biểu cảm bất lực, sau đó nhân khoảng thời gian này nhanh chóng cáo biệt với sư huynh đệ của mình.

Nơi cuối cùng đến trước khi rời đi, đó là trước cây Vạn Vật.

Hàn Phi Vũ đặt trước cây Vạn Vật một ngàn Tiên linh.

"Cây Vạn Vật, ta phải đi đây, có lẽ trong vòng mười một vạn năm chúng ta không thể gặp mặt rồi."

"Đây là tất cả Tiên tinh trên người ta, không cần ngươi nhưng tụ cho ta cái gì, giữ lại cho mình từ từ tiêu hóa đi."

"Dùng tiết kiệm một chút, trong khoảng thời gian ta không ở đây này, Tiên ngọc ngươi có được sẽ không nhiều như trước nữa." Hàn Phi Vũ luyến tiếc nói.

Chính vào lúc này, dưới đất mọc ra những rễ cây nhỏ, bắt lấy Tiên tinh đặt trên mặt đất rồi kéo xuống dưới đất.

Sau đó cả cây Vạn Vật toả ra ánh sáng rực rỡ, một cây gậy như ý rực rỡ sắc màu tươi sáng lấp lánh, bay lượn trước mặt Hàn Phi Vũ.

"Đây là quà ngươi tặng ta sao?" Hàn Phi Vũ nhìn gậy như ý rực rỡ trước mắt nói.

Cây Vạn Vật khẽ đung đưa một chút, lá cây phát ra tiếng xào xạc.

Vừa nhận lấy gậy như ý rực rỡ này, trong đầu Hàn Phi Vũ đã hiện ra một thông báo.

"Chỉ có thể ngưng tụ một số linh vật không phải Tiên phẩm, tuy rằng đối với ta không có tác dụng gì, nhưng giữ ở bên người làm kỉ niệm cũng được."

"Cây Vạn Vật, ta đi đây."

Chính vào lúc Hàn Phi Vũ sắp rời đi, đột nhiên bị Từ Phàm gọi lại.

Trong tay Từ Phàm có thêm một túi trữ vật, trên túi trữ vật khản đầy mảnh vỡ linh thạch.

Sau đó túi trữ vật hoá thành một tia sáng in vào mu bàn tay của Hàn Phi Vũ, biến mất không thấy đâu.

"Nếu như gặp phải tình huống ngoài ý muốn, ngươi chỉ cần hôn vào mu bàn tay mười cái, hoặc là đập vào mu bàn tay mười cái, túi trữ vật này sẽ hiện ra." Từ Phàm căn dặn, vì để luyện chế thứ đồ chơi này, hắn đã tự mình ra tay.

"Sư tổ, ngươi có phải là đã bói ra được gì rồi không." Hàn Phi Vũ đột nhiên có một loại cảm giác không hay.

"Yên tâm, vi sư tin rằng ngươi có thể vượt qua tất cả khó khăn, nhanh chóng xuất phát đi." Từ Phàm nói xong thì biến mất không thấy đâu.

Hàn Phi Vũ tuy lòng có nghi hoặc, nhưng đã đến thời gian xuất phát.

Từ Phàm ngồi trong tiểu viện của mình, đôi mắt lớn dường như có thể nhìn thấu thiên sơn vạn thủy, nhìn thấy bóng dáng đồ tôn ngoan rời đi.

"Mười vạn tám nghìn năm."

"Cái này phải chịu bao nhiêu tội." Từ Phàm cảm khái nói.

Chưa cảm khái được bao lâu, vợ chồng Vương Hướng Trì đã tìm tới.

"Sư phụ, Đại Nhi kẹt ở Chân Tiên mấy ngàn năm rồi, vẫn luôn quanh quẩn ngoài cửa Kim Tiên, sư phụ có thể chỉ bảo một chút không?" Vương Hướng Trì nói.

Từ Phàm không nói gì, chỉ bày tỏ một dấu chấm hỏi với Vương Hướng Trì.

Cha nàng hẳn là Đại La thánh giả đỉnh cao của Nhân tộc, ngươi không tìm cha vợ ngươi, tìm ta làm gì?

"Đại trưởng lão, cha ta không sở trường về dạy dỗ đồ đệ, hơn nữa đạo mà ta tu với đạo Lôi Đình của cha ta không liên quan nhau." Mộc Đại nói.

Sau khi nàng được Vương Hướng Trì dẫn về nhà, đã biến thành trưởng lão của Ẩn Linh môn.

Tuy nói có hơi kì lạ, nhưng cũng xem như là đối xử ngang nhau.

Từ Phàm cảm nhận một chút dao động phát ra từ trên người vợ của vị đồ đệ này, sau đó dùng trà Hồng Mông Ngự Đạo nưng tụ ra một chén trà phù hợp với Đại đạo trên người nàng.
Bình Luận (0)
Comment